Nagumo Hajime luôn luôn bị bạn học bắt nạt mà cùng với bạn học cùng lớp bị triệu hồi sang Vương quốc Heilig bởi thần thế giới khác đang triệu hồi dũng giả. Nhưng trong thế giới khác, thiên chức của Hajime lại là biến đổi sư vô dụng nhất. Một lần phiêu lưu trong …
có những liên kết mạnh trong cấu trúc. 3.2. Đánh giá tương tác giữa chất diện hoạt và muối Để đánh giá tương tác giữa chất diện hoạt và muối, trong nghiên cứu này chúng tôi đã đánh giá với hai loại công thức: các công thức chứa SDS và các công thức chứa SLES.
C. Thăm hỏi bạn khi bạn ốm đau. D. Cả A, B, C. Câu trả lời: Câu trả lời: DỄ. Câu trả lời: Biểu hiện của tình bạn trong sáng, lành mạnh là: + Hướng dẫn bạn làm các bài tập khó. + Bế bạn vào lớp khi bạn bị gãy chân. + Đến thăm bạn khi bạn ốm đau. Kiến thức sâu
Tên truyện: Bạn Học Lưu Manh. [ Hệ liệt 1 ] Thể loại: Đam mỹ hiện đại, học đường, 1x1, lưu manh công x nhược thụ, H, HE. Couple chính : Khúc Vệ Manh ♥ Hoa Dĩnh Thiên. Khúc Vệ Manh có xuất thân từ một nhà giàu có tiếng cũng vì vậy mà ngay từ khi mới sinh ra đã được
Bước 7: Học một cách trực quan qua hình ảnh; Bước 8: Tập nói về những chủ đề quen thuộc quanh bạn; Bước 9: Hát để luyện nói tiếng Anh sẽ tốt hơn; Bước 10: Xác định mục tiêu học của bạn là gì; Top 10 các trang web luyện nghe nói tiếng Anh online MIỄN PHÍ
Vay Tiền Trả Góp 24 Tháng. 4Sau khi dùng bữa xong, Lữ Nhi bảo Dĩnh Thiên tự về phòng ngủ trước, còn mình thì đi một lát. Dĩnh Thiên lúc đầu gật đầu nghe theo, nhưng trong lòng lại tò mò nên đã len lén đi theo sau Nhi không hề nghi ngờ cậu bạn thân của mình, cậu cứ thong thả đi lên lầu bốn, sau đó thì rẽ vào một hành lang khuất Thiên vì bị sợ phát hiện mà rón rén từng bước đi theo, một cử động cũng không được phát ra tiếng động gây chú ý nào. Nhìn cậu lúc này không khác gì tên biến thái đi rình mò người khác Nhi này, rốt cuộc là cậu đi đâu vậy chứ? Đi vào hành lang này tối hù, mình sợ ma lắm đó.. Dĩnh Thiên nuốt nước bọt, giương mắt nhìn xung quanh. Một mảng tối bao trùm lấy hành lang, bóng dáng Lữ Nhi thoắt ẩn thoắt hiện, Dĩnh Thiên cố gắng lần theo thì thấy cậu ta đi vào một căn phòng." Cậu có thôi đi không? Tôi với cậu đã hết quen biết từ lâu rồi."" Đừng nặng lời như vậy được không, Tiểu Nhi? ""...Tiểu Nhi? Gọi thân mật thật nhỉ? Đừng làm tôi cảm thấy ghê tởm nữa, Cẩn Siêu."Từng lời từng lời ở bên trong vọng ra bên ngoài sau lớp kính thủy tinh, Dĩnh Thiên đứng nép ở tường, cả người cậu đều cứng đờ đi. Một cảm giác kỳ lạ xộc đến, chiếm lấy tâm trí cậu. Tiểu Nhi với Cẩn Siêu hóa ra quen biết nhau sao? Còn có chút thân mật kỳ quái nữa? Nhưng xem ra hiện tại hai người đó đang gây nhau, đúng chứ?" Tránh ra, đừng đến gần tôi..."" Tôi bảo cậu tránh ra mà...đừng có..."Dĩnh Thiên đứng đó lắng nghe câu chuyện, đầu óc có phần trống rỗng. Bên trong không còn là những lời cãi nhau chí chóe, thay vào đó là một sự im lặng khó phòng đột nhiên chìm vào khoảng lặng, Dĩnh Thiên dựa sát người mình vào cánh cửa, bên tai truyền đến những tiếng thở gấp đến lạnh trong, Cẩn Siêu lưu manh đè Lữ Nhi vào tường, lấy chân mình tách hai chân cậu ra, chen vào giữa, hai tay giữ chặt lấy tay cậu đặt phía trên, sau đó hung hăng hôn lưỡi của hắn nhanh nhẹn len vào bên trong, luồn lách khắp khuôn miệng, hôn lấy hôn để. Lữ Nhi như bị chiếm lấy tất cả sinh lực, cả người cậu mềm oặt, yếu ớt dựa hẳn vào mảng tường phía sau tay cậu vẫn còn bị nắm chặt để ở phía trên đầu, Cẩn Siêu đưa tay trái luồn vào bên trong áo Lữ Nhi, từng cúc từng cúc bị tháo Nhi hoảng sợ mở to mắt nhìn hắn, chỉ thấy gương mặt hắn tràn ngập dục vọng. Cậu muốn nói nhưng tất cả những lời đó đều bị trôi tuột vào trong. Hai tay vì bị siết chặt mà hằn dấu đỏ, có phần tê diễn ra hôm nay không phải là lần đầu. Một năm trước, Quách Cẩn Siêu đã từng như thế này với Lữ Nhi...Cả hai đều học chung một trường, ngồi chung một lớp. Cẩn Siêu lúc ấy vẫn với dáng vẻ lưu manh, có uy quyền khắp trường. Lữ Nhi lúc đó lại là một cậu học sinh ngoan ngoãn, chăm chỉ, và chưa bao giờ vừa mắt với người bạn cùng lớp một hôm, Cẩn Siêu ngồi trong lớp, đột nhiên ánh mắt hắn hướng về một nam sinh đang ở lại trong lớp vào giờ ra chơi, chăm chú làm bài tập. Tâm tình hắn không hiểu sao lại nhảy loạn, cảm giác muốn gần gũi với cậu, muốn ôm cậu, muốn hôn cậu, kể cả ham muốn cuối cùng cũng là với cậu nam sinh nghĩ ấy rất nhanh đã ngấm ngầm trong đầu Cẩn Siêu khiến hắn không tự chủ mà đến gần Lữ Nhi để làm quen. Lữ Nhi từ trước đã không ưa hắn, hôm nay đột nhiên lại được ngỏ lời làm quen, cậu có chút ngỡ ngàng với khó chịu." Này, tôi muốn làm quen với cậu. " Cẩn Siêu ngỏ Nhi nhìn hắn rồi cự tuyệt thẳng thừng, " Chúng ta không hợp nhau đâu. Xin lỗi."Cuộc làm quen của họ đã kết thúc rất nhanh chóng. Quách Cẩn Siêu dù bị từ chối nhưng vẫn mặt dày vác xác đến ngồi gần Lữ Nhi, còn hung hăng đuổi người ngồi kế cậu nữa. Lữ Nhi im thin thít, cậu không thèm đếm xỉa đến hắn dù chỉ là nửa cái liếc tháng trôi qua, đến một hôm, Lữ Nhi đột nhiên bị một đám côn đồ chặn đường, sau đó còn có ý trấn lột và hành hung thể xác. Cậu lúc ấy hoảng loạn, đứng im một chỗ, cả người run lên. Một tên trong đám vừa định vung nắm đấm vào bụng Lữ Nhi thì rất nhanh đã có một bàn tay từ phía sau chắn Nhi vì quá sợ mà lùi về sau ba bước, Quách Cẩn Siêu lại tiến về phía trước, chắn ngang người cậu. Hắn không nể nang mà nhừ cho tụi kia một trận nhớ quyết xong xuôi, Cẩn Siêu chạy lại chỗ Lữ Nhi đang ngồi bần thần, hắn ngồi xuống cạnh hỏi han. Hành động bảo vệ này của hắn làm Lữ Nhi có chút động lòng, vì thế mà cậu nhắm mắt chấp nhận làm sự đời không ai biết được, sau ngày hôm đấy, Cẩn Siêu được nước lấn tới, hắn không bao giờ kìm nổi cảm xúc chiếm đoạt của mình. Cứ mỗi ngày thứ bảy, hắn sẽ lôi kéo Lữ Nhi đến phòng học bỏ trống trên tầng hai, sau đó sẽ hung hăng làm đủ trò với ức kinh khủng ấy cứ lặp đi lặp lại suốt nửa học kỳ cuối của cấp hai. Lữ Nhi lúc ấy không biết nói với ai, mà cậu cũng không có can đảm để tố giác con người khốn khiếp đó. Đến khi ra trường, Lữ Nhi vui mừng khôn xiết. Cậu nghĩ rằng, cuối cùng bản thân cũng thoát được móng vuốt của hung thần quỷ đầu năm nay, khi Cẩn Siêu lên tiếng trả lời cô giáo, Lữ Nhi xoay mặt xuống nhìn thì cả người hoàn toàn cứng đờ. Thế nào mà hắn vẫn chung lớp với cậu được chứ? Cả buổi sáng, Lữ Nhi tâm trí không được tỉnh táo, cậu rất lo, lo một ngày Cẩn Siêu sẽ lại làm những trò đó với hiện tại, hắn vẫn đang giở trò khắp người cậu. Chiếc áo học sinh trắng tinh đã bị cởi ra ném bừa bãi trên nền đất. Dây nịt cũng bị Cẩn Siêu tháo ra, quần tây xanh thẫm bị tuột xuống một nửa gần đến Nhi thôi nhớ lại quá khứ, cậu dùng sức vùng vẫy, hai tay phía trên vẫn bị hắn giữ chặt trong tay, tay còn lại hắn bắt đầu lần mò vào phía dưới. Xúc cảm tê dại như luồng điện bắt đầu xộc đến, truyền qua thắt lưng Lữ Nhi khiến cậu thở hỗn hễn." Dừng lại đi, xin cậu, tôi xin cậu..." Lời nói chưa dứt thì Cẩn Siêu lại áp môi mình lên môi Lữ Nhi, hắn nhanh chóng tìm lấy chiếc lưỡi nhỏ nhắn của cậu mà quấy phá."...Ưm..."Cẩn Siêu đưa tay vuốt nắn điểm anh đào trên cơ thể trắng trẻo kia, chiếc quần tây bây giờ đã bị tuột xuống đến đầu gối, cả người Lữ Nhi chằn chịt những dấu hôn màu một lúc, hắn thay đổi tư thế, dùng hai tay bế Lữ Nhi ngồi lên bàn, sau đó thuận tay đặt hai chân cậu lên vai mình. Dục vọng của hắn đã ngẩng cao mòn mỏi chờ đợi được giải phóng. Ánh mắt Lữ Nhi nhìn hắn khiếp sợ, cậu nuốt nước bọt ừng ực, trán đã ướt đẫm mồ hôi, miệng không ngừng kêu, " Cẩn Siêu, xin cậu, đừng làm vậyy...."Cẩn Siêu hoàn toàn bỏ ngoài tai chuyện Lữ Nhi nói, hắn nâng người mình, dùng lực tiến vào sâu bên trong." A...."Tiếng thét chói tai vọng ra đến bên ngoài, Dĩnh Thiên bây giờ thật sự đứng không còn vững nữa. Cậu đáng thương ngồi bệt xuống đất, lấy tay bịt chặt hai tai thân muốn vào ngăn cản nhưng nếu để Lữ Nhi thấy cậu theo đến đây thì sẽ thế nào đây? Nổi giận với cậu? Hay sẽ không nhìn mặt nữa? Dù sao đây cũng là bí mật mà Lữ Nhi muốn giấu, cậu sẽ coi như mình chưa thấy gì, nghe gì là rồi Dĩnh Thiên đứng dậy, lần mò theo hướng ánh sáng phát ra mà rời khỏi chỗ tối tăm trong, cơ thể Lữ Nhi vì bị đưa đẩy mà đã thấm mệt, cậu hết sức lực nên đành dựa vào lồng ngực Cẩn Siêu, hàng mi vẫn còn vì sợ mà run Siêu ôm lấy Lữ Nhi, thì thầm, " Tôi yêu cậu mà, sao cậu cứ cự tuyệt tôi vậy, hả?""......." Lữ Nhi cả thân đau đớn, một lời cũng không nói cậu im lặng, Cẩn Siêu trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy giận. Lý do gì mà bản thân hắn không có được tình cảm của Tiểu Nhi chứ? Hắn yêu cậu mà, yêu không ai bì bằng. Vậy mà cậu vẫn không hiểu được điều đó?Đúng vậy, chỉ có cách gần gũi này mới khiến Lữ Nhi yêu hắn thôi. Cẩn Siêu đã suy nghĩ một cách đơn giản như vậy.
12-chom-sao-fanfiction-nha-tro-sieu- download ach-con-nhoc-choc-hong-t download am-hieu-tin download am-ve-khuynh download anh-boss-xau-xa-trong-loi- download anh-boss-xau-xa-trong-loi- download an download au-lac-c download ban-dao-that-khong-muon-kie download ban-hoc-danh-nguoi-thi-dung-v download bao-anh-lam-sao-khong-y download binh-ta-chi-duc download blue-nel download boi-vi-trong-tim-chung-ta-deu- download boss-hung-du-ong-xa-ket-hon-di download ca-the-gioi-cua-anh-chi-danh-cho-em_sep-t download cam-duong-quy download download chan-vuong-hoa-tha download chang-re-quyen-the-513 download download chi-tam-nh download chien-than-bat-bai- download chien-than-h download cho-phep-anh-thi download cho-toi-co-toi_ download choc-gian-co-vo-nho-ong-xa-tong-tai-qua-kieu- download chung-ta-yeu-nhau-vi-da download 1, co-chong-la-th download co-dao-kinh-p download co-mot-cuong-thi-tuyet-sac-noi download con-dau-hoan download con-thien-tai-va-bo-to download co download cong-luoc-t download cu-long-thuc- download cuc-cung-co-chieu- download cuc-cung-co-chieu-939 download cung-chieu-vo-nho-troi-ban-337 download 1, cung-chieu-vo-nho-troi-ban download cung-dinh-huyet-toan-quan-thien-ha_qu download cuoc-song-dan-da-cua-man-man- download dai-than-dan-vao-nguc-101-nu- download dam-dong-vat-than-ky-cua-dai-lao-p download dam-my-hoang download download dau-chien-cuong-t download dau-la-da download de-nhat-kiem-than_c download dem-truo download di-kiem- download di-the-tieu download download download dien download dien-ha-than-biet-sa download dinh-menh-anh-yeu-em-nh download do-mi-khong-tr download doc-nhat-vo-nhi-han-luong-yeu-luat-su-ly-hon-moi-va download download dong-gia-trao-doi-ban-dung-giao- download dung-coi-em-la-ke-xen-vao-cuoc-tinh-cua-anh-v download download em-la-ngoai-le-duy-nhat download ga-cho-mot-toa-thanh-hoang_qu download h download hac-hoa-xin-c download hai-thai-nam-bao-tong-tai-bay-duoc-v download download hoa-bao-thien-v download hoa-hong-den-tim-lai-tin download h download hong-hoang-chi-minh-ha- download download download keo- download khach-tro-dung-nh download khong-uong- download khung-bo-s download khuynh-the-tuyet-sung-tieu-ho download kiem-tien-la-ban-trai-cu-c download download kieu-the-tren-troi-r download kinh-thien-kiem download konoha-chi-q download lam-moc-bao download lam-nung-trong download lam-tra-xanh-o-truong-quy-toc- download download linh-vu-cuu-thien_quy download long-te-chi-ton download long-uy-chien- download luoc-thie download mat-roi-xin-dung-tim-16 download mat-roi-xin-dung-tim-43 download mat-roi-xin-dung-tim download mat-sung-sau-cuoi-lao-cong-that-c download me-vo-khong-loi-ve download moi-tinh-danh-mon-cuc-cung-tram-ty-cua-de-thieu download mot-buoc-len-tien-94 download mua-ngau-mau download muon-giau-anh-trang-di download my-devil-don-39 download nam-chinh-luon-doi-voi-toi-muu-do-gay download nam-chu-benh-kieu-sung-len-t download nang-dau-cuc-pham-270 download 1, ngoc-nghech-nu-nhan-hanh-ph download nhan-vat-chinh-lam-nguoi-ta-tranh-lui-chin- download ninh-tieu-nhan download nu-chinh-nam-chinh-mau-cut-sang-mot-ben-c download ong-xa-ba download phu-hoang-cua-ta-la-tuye download phu-nhan-tai download phu-quan-that-t download download quyen-1-mat-trang-trong-vong- download re-quy-t download sat-tinh-tuong-cong_q download sau-nam-cho-doi-chung-ta-nghenh-don-ha download sieu-cap-cung-chieu- download so-tay-ghi-chep-tuoi-thanh download su-doc-chiem-cua-ac-ma-vo-t download su-menh- download su-thuong-de-nha download su-tro-lai-cua-chang-re-vo- download ta-co-mot-bay-hoa- download ta-de-yeu-hau-tuyet-de-lan download ta-la-ac-nhan-ai-la-thien- download download tan-hon-khong-tinh-yeu-the-toi-vo-truoc-31 download tan-nuong-m download tang-anh-mot-tinh-yeu-nho_ch download tat-ca-tra-cong-deu-duoi-theo-cau-ta download than-cap-dac-cong-he-th download download download the-marco download download thien-dao-do-thu-quan- download thien download thien-la-dia download thieu-tuong-vo-ngai-noi-gian-roi-15 download thu-lin download thu-phi-thien-ha-than-y-dai-t download thu-tinh-da download tieu-long-nu-b download download tinh-yeu-sieu-cap-ngot-ngao-cua-lo download download tong-giam-doc-qua-bu download tong-tai-anh-nhan-nham-nguoi download tong-tai-nguoc-the-yeu-khong-loi-thoat-co-vo-bi-bo-roi-cua-tong-tai- download tong-tai-nguy-hiem-n download tong-tu-th download trong-mot-hotboy-l download trong-sinh download trong-sinh- download t download download truyen-bach-luyen-thanh-tien-837581_quye download truyen-tong-giam-doc-anh-tha download tu-chan-noi-chuyen-phiem-quan download tuy-nhuoc-thanh-hoan_q download tuyet-kiem-long download tuyet-the-duoc- download ty-ty-x download van-dao-long download van-gioi-vinh download vi-han-cun download vo-cua-tong-tai-la-nu-than-van-ngu download vong-du-chi-bo-xuong-kho-cung-die download vuong-gia-dang-chet-ban-co-nuong-khong-so- download vuong-gia-xau-xa-cung-chieu-the-tu-bo-tron-nuong-tu-nang-phai-biet-nghe download vuong-phi-ngay-ngay-doi-huu-phu-19 download wi download xuyen-nhanh-cong-luoc-ky-chu-dung-ha download xuyen-nhanh-ki-chu download xuyen-nhanh-nu-ph download xuyen-nhanh-phao-hoi-n download xuyen-sach-chi-menh-van-dao-dien_qu download xuyen-ve-co-dai-la download yeu-chieu-co-vo-nho-quyen-ru-cua-tong-tai download yeu-ho-bach-lang-an-a-lap-huye download yeu-nghiet download yeu-phi-la-mau-nghi-thi download
Dĩnh Thiên nghe xong liền há hốc miệng, mắt trợn tròn lên trông vô cùng kinh hãi. Hèn gì cậu ta mới được nước lấn át tụi học sinh tầm thường như bọn mình. Cháu trai của hiệu trưởng nên được quyền đối xử thô bạo với bạn cùng lớp sao? Điều này thật là không chấp nhận được Thiên vẫn miên man suy nghĩ về Khúc Vệ Manh, Lữ Nhi sau khi bật mí liền nín khe ngó ra ngoài cửa sổ. Cậu biết được lai lịch của người kia là vì gia đình hai bên có chút quen biết nho khái là ông nội Lữ Nhi lúc trước cùng chơi với ông nội của Vệ Manh, tức hiệu trưởng của Dịch San này đây. Mối quan hệ xem chừng là thân thiết nhưng không, Lữ Nhi cậu tuyệt đối không bao giờ vừa mắt với tên Khúc Vệ Manh chỉ toàn biết tới đấm đá bạo nhỏ, cậu thường sang nhà Khúc Vệ Manh chơi, nhưng mười lần thì hết chín lần bị hắn ăn hiếp đến phát khóc mà chạy ù về nhà. Khi lớn lên, Lữ Nhi ôm hận trong bụng, một bước cũng không sang nhà hắn thêm lần nào nữa. Một ký ức tuổi thơ quá kinh hãi!!Dĩnh Thiên và Lữ Nhi, cả hai người bọn họ đều đang nghiêng đầu về hai phía mà suy nghĩ về cùng một đối tượng. Một người nhớ lại quá khứ đầy ám ảnh, còn một người lại ôm lấy sự hiếu kỳ về Khúc Vệ giáo chủ nhiệm bận một chiếc váy chữ A, áo sơ mi bỏ trong ngay ngắn, chỉnh tề, đôi giày cao gót của cô khi đi vang lên tiếng lộp cộp khe khẽ. Cái đám nhốn nháo trong lớp bây giờ đã hoàn toàn im lặng khi vừa nhìn thấy giáo viên chủ Thiên cùng Lữ Nhi cũng quay trở về thực tại, đưa mắt hướng lên bảng. Cô giáo thật xinh làm sao! Dĩnh Thiên đã thầm nhận xét trong lòng như Vệ Manh giành một mình một chỗ ở bàn năm, hắn cư nhiên ngồi ngả lưng ra sau, tay đặt trên bàn xoay cây bút bi, mắt tuyệt nhiên không thèm quan tâm đến mọi thứ xung giáo lúc này mới nhẹ mỉm cười, từ tốn giới thiệu, ” Chào các em, cô tên là Phạm Uyển Như. Cô sẽ là giáo viên chủ nhiệm năm nay của các em. Chúng ta hãy cùng nhau hợp tác để lớp tiến bộ nhé!”Lời nói vừa dứt, bên dưới một loạt tiếng vỗ tay vang lên. Tất cả mọi học sinh trong lớp đều rất thích Uyển Như, có người còn khen thầm cô ấy xinh đẹp mà hiền lành như cô tiên vậy. Duy chỉ Khúc Vệ Manh là gương mặt ngông nghênh không một cảm xúc nào đối với giáo viên của nhiệm thôi mà? Làm gì phải tâng bốc lên như thế? Hắn ngồi dưới bĩu môi khinh thường. Không ai thấy được hành động hỗn đãn đó của hắn ngoại trừ Dĩnh Thiên. Cậu từ đầu tiết đến giờ vẫn luôn len lén quay xuống nhìn Khúc Vệ là cậu ta rất hung hăng, lưu manh, nhưng lại không biết sao lại có một sức hút kỳ lạ đối với con người này nữa. Dĩnh Thiên rầu rĩ vò vò tóc mình, nhíu mày suy Uyển Như sau khi giới thiệu tên thì đã ngồi xuống bàn, lấy ra một tờ danh sách lớp bắt đầu điểm danh.” Cô sẽ bắt đầu điểm danh. Ai có mặt thì nói có nhé.” Dứt lời cái tên đầu tiên được hô lên, ” Lưu Thi Thi.”” Dạ có.”” Ngô Tưởng.”” Có ạ.”” Bạch Tuệ.”” Dạ cóó..”” Hoa Dĩnh Thiên.” Uyển Như khi nhìn đến cái tên này đã khẽ mỉm cười, cái tên nghe thật đáng Thiên nghe đến tên mình theo phản xạ gật đầu, ” Có có ạ.”Hành động này của cậu liền thu hút mấy ánh mắt tò mò hướng về phía mình. Một chữ có được rồi, đâu cần phải có nhiều như thế? Sợ cô không thấy cậu ta chắc? Đồ xì xầm trong lớp phát ra, gương mặt Dĩnh Thiên hơi ửng hồng, hai tay siết chặt cây bút. Lữ Nhi nhìn cậu bạn cũng mỉm cười, khẽ nói, ” Đừng xấu hổ.”Dĩnh Thiên nhíu mày quay qua, “…Tớ không có xấu hổ.”” Không phải, cậu xấu hổ trông rất đáng yêu. Vì vậy mà đừng xấu hổ, tớ không chịu được.” Lữ Nhi lắc lắc đầu cười Thiên bất ngờ trước lời nói của cậu bạn thân, gương mặt ngày càng hồng lên không thể kiểm soát được. Con trai mà được khen là đáng yêu không phải hơi…kỳ lạ sao?Không ai để ý rằng, lúc mọi người đều ra sức chế giễu hành động ngốc nghếch của Dĩnh Thiên thì Khúc Vệ Manh lại khẽ liếc đến cậu nam sinh bàn số ba đó, không biết hắn nghĩ gì nhưng lúc nãy khóe môi đó đã cong lên một chút.” Được rồi, cả lớp trật tự một chút. Tiếp theo là…Lữ Nhi. ” Phạm Uyển Như đưa tay rà lại tên rồi đọc Nhi ngồi ngay ngắn, nói to, ” Dạ có.”Dĩnh Thiên ngồi đó xoa xoa mũi, thầm nghĩ, sao mình luôn phải khẩn trương thế này nhỉ? Lẽ nào là vì lần đầu tiên xa mẹ nên mới bị hồi hộp như thế? Xem Lữ Nhi kìa, cậu ta rất bình tĩnh mà tự cái tên tiếp theo, Uyển Như không hiểu sao cảm thấy cổ họng hơi khô, giọng trầm xuống, ” Hừm…Khúc Vệ Manh.”Cái tên đáng sợ đó được hô lên, ai nấy đều bất giác nhìn xuống bàn số năm, vừa vặn thấy được một nam sinh đang ngồi khoanh tay, hai mắt nhắm tịt lại, nhịp thở dường như rơi vào trạng thái đều Uyển Như nhíu mày nhìn hắn, chỉ khẽ nhắc lại, ” Khúc Vệ Manh.”Khúc Vệ Manh vẫn không nhúc nhích người. Dĩnh Thiên lén liếc nhìn hắn, trong lòng không hiểu sao lại muốn chạy xuống khều hắn thức lúc lâu, Uyển Như mới cao giọng, ” Em Khúc Vệ Manh, em không được ngủ trong lớp.”Lúc này Khúc Vệ Manh mới he hé mắt, vẻ mặt hắn có chút không hài lòng. Lẽ nào lời nói của cô giáo khiến hắn khó chịu ư?” Chẳng phải cô đã thấy em rồi sao?” Khúc Vệ Manh nâng mi mắt nhìn cô giáo, gương mặt lúc này đã trở về trạng thái bình thường, không cảm xúc.” Em không thể nói có được sao? Với lại ngủ trong lớp là không đúng, em đi ra ngoài rửa mặt đi.” Uyển Như tay cầm chặt cây bút, cố gắng kiềm nén cơn biết Khúc Vệ Manh là ai, lai lịch thế nào. Nhưng không phải vì thế mà có thể nhân nhượng cho hắn lấn lướt một người lớn như cô Vệ Manh nghe cô ra lệnh, không nói một lời mà đẩy ghế đứng dậy, đi thẳng ra ngoài lớp. Uyển Như nhìn theo bóng dáng nam sinh biến mất sau cánh cửa, cây bút trong tay ngày càng bị siết chặt Vệ Manh thực ra cũng định đi đến phòng vệ sinh để rửa mặt, không hiểu sao lại nổi hứng muốn dạo quanh trường một chút. Giờ này chắc học sinh nào cũng đang trong lớp ngồi ngay ngắn tham gia buổi học đầu tiên thì cứ đi thẳng về phía trước, cuối cùng dừng lại ở một góc khuất cuối dãy hành lang. Chỗ này khuất người, nhưng lộng gió. Ngủ ở đây thì không còn gì sướng bằng. Nghĩ thế, Khúc Vệ Manh ngồi bệt xuống đất, lưng dựa tường, mắt nhắm lại thiêm thiếp lớp, mọi sinh hoạt đều tiến hành rất suôn sẻ. Sau khi đã nói rõ những điều cần làm, nên làm và không nên làm thì Uyển Như bắt đầu phát cho mỗi học sinh một tấm vé ghi số phòng ký túc Dịch San, ký túc xá rất rộng, dành cho cả ba khối. Khu A là khối 10, khu B là khối 11 và khu C là dành cho anh chị khối Thiên cầm lấy tấm vé của mình ngắm nghía, con số 520 tròn trĩnh đáng yêu liền thu vào tầm mắt Nhi bên cạnh cũng cầm lấy một tấm vé, mà số thì cũng y hệt Dĩnh Thiên. Hóa ra là hai người cùng một Thiên liếc mắt qua liền vui mừng ra mặt, ” Này, chúng ta lại cùng phòng.”” Ừ, trùng hợp thật. Mà phòng chỉ dành cho hai người thôi, rộng rãi lắm nhé.” Lữ Nhi híp mắt Thiên nghiêng đầu khẽ ồ một tiếng, ” Chỉ hai người thôi sao? Mà thế thì càng tốt, tớ không thích ồn ào.”Lữ Nhi lẳng lặng nhìn cậu rồi gật đầu. Thật ra Lữ Nhi cũng giống Dĩnh Thiên, không thích một phòng đến ba bốn người chui vào đó ngủ, rất phiền và rất không sạch sẽ. Huống gì buổi tối, bọn con trai sẽ chăm chú vào máy tính chơi game, hẳn là rất ồn Như cầm trên tay tấm vé ghi số phòng 521, sau đó nhìn xuống lớp hỏi, ” Bạn nào đang cầm tấm có ghi số phòng 521?”Từ cuối dãy vọng lên một giọng nói, ” Là em.”Cô lần theo hướng âm thanh mà nhìn xuống phía dưới, phát hiện ra nam sinh ngồi bàn số 6, Quách Cẩn Siêu.” Em ở phòng 521 đúng chứ?”Quách Cẩn Siêu nhìn cô gật đầu.” Ồ, vậy Khúc Vệ Manh cùng phòng với em đấy, nhưng không biết em ấy lại lang thang ở đâu nữa rồi. Em giữ giúp em ấy tấm vé này nhé.” Uyển Như từng bước đi xuống cuối dãy, ân cần đưa cho Cẩn Siêu mẫu giấy Thiên hiếu kỳ quay xuống nhìn nam sinh ở cuối, phong thái hoàn toàn giống hệt với Khúc Vệ Manh. Nhưng mà tên này ít ra vẫn nể cô giáo một chút, không như khúc Vệ Manh, cô nói một lời là cãi một Nhi ngồi bên cạnh không hiểu sao lại cảm thấy bất an, cậu vô thức vò tờ giấy trong tay, đến khi phát hiện thì tờ giấy đã nhăn nhúm lại trông xấu xí vô cùng.” Cậu ổn chứ, Tiểu Nhi?” Dĩnh Thiên quay mặt lên, đẩy gọng kính nhìn Lữ Nhi.” Không sao đâu.” Lữ Nhi cố gắng trấn tĩnh bản thân, sau đó đứng dậy cùng lớp chào cô nấy đều cầm mẩu giấy rồi đeo cặp lên vai đi tìm phòng của mình. Dĩnh Thiên cùng Lữ Nhi cũng đeo cặp rồi hướng đến khu 520 nằm ở lầu 2, Dĩnh Thiên ngó nghiêng một chút rồi toan đi đến thang máy thì bị Lữ Nhi ngăn lại, ” Không được, học sinh lớp 10 không được dùng thang máy.”“…..” Dĩnh Thiên hơi xấu hổ nhìn cậu rồi gật đầu lẳng lặng theo đằng may là chỉ ở lầu hai thôi, không thì chắc sẽ chết vì hết hơi. Dĩnh Thiên trán hơi ướt mồ hôi, đi đến trước cửa phòng, cậu vui mừng mở cửa đi Nhi theo sau cậu rồi đưa tay ra sau đóng cửa lại. Căn phòng đúng là rất rộng rãi như lời Lữ Nhi nói, còn đầy đủ tiện nghi nữa. Dĩnh Thiên thích thú để cặp trên ghế, tháo giày rồi nhanh chóng leo lên giường lăn thơm từ tấm drap giường tỏa ra nghe rất dễ chịu, thoang thoảng khiến Dĩnh Thiên vô cùng buồn ngủ.” Đừng có ngủ đấy nhé, tí nữa chúng ta còn ăn trưa rồi học tiết buổi chiều.” Lữ Nhi ngồi trên ghế, bình thản tháo giày đặt một Thiên nghe thế liền ngồi bật dậy, vẻ mặt bất đắc dĩ, ” Ừm tớ nhớ rồi. Tí cùng đi ăn trưa ha.”Lữ Nhi mỉm cười nhìn cậu, lát sau gật gật phòng 521, Quách Cẩn Siêu vai đeo cặp, chân sải bước thản nhiên tiến vào trong. Hắn ném cặp sang một bên, sau đó ngả lưng xuống giường thở phì lầu hai thật sự quá mất sức của hắn, nằm ngủ một lát chắc sẽ không sao. Vừa nhắm mắt lại tận hưởng được năm phút thì bên ngoài có tiếng gõ cửa rầm Cẩn Siêu nhíu mày bật dậy, đi ra mở cửa, ” Này định phá phòng tôi à?”Hắn vừa nói vừa ngước mắt nhìn nam sinh đứng trước mặt, nhận ra đây là Khúc Vệ Manh, sau đó không thèm nói lời nào, thản nhiên xoay người đi lại vào bên Vệ Manh cũng không thèm để ý, đi vào rồi đóng sập cửa lại.” Quách Cẩn Siêu.” Cẩn Siêu nằm trên giường, thấp giọng nói.” Khúc Vệ Manh.” Vệ Manh ngồi trên ghế, hờ hững đáp.” Ờ, sau này hãy thân nhau một chút. ” Quách Cẩn Siêu hai tay đặt dưới đầu, cái chân rung rung.” Sao cũng được.” Khúc Vệ Manh tiếp tục hờ hững. Thân hay không thì còn phải xem lại. Muốn thân với tôi cũng không phải Cẩn Siêu nghe hắn trả lời, môi khẽ nhếch lên.
Kể từ ngày hôm đó, Vệ Manh trở nên dịu dàng với Dĩnh Thiên hơn. Tuy ngoài mặt đôi khi vẫn còn hung hăng, hay bắt cậu đi mua đồ, song, hắn đối xử với cậu rất đến mức cả Lữ Nhi với Cẩn Siêu còn phải ngạc giờ đã là bảy giờ tối, Dĩnh Thiên vì muốn ôn tập thêm mà ngồi lại lớp cho đến trời tối. Lữ Nhi không nỡ để cậu ở một mình nên cũng ở lại hai tập trung hý hoáy viết viết chép chép, miệng đôi lúc còn lẩm nhẩm vài con số. Lữ Nhi thật ra chỉ vì bạn mà ở lại chứ cậu không tha thiết gì mấy bài tập này cả, thành ra hai mắt cậu bắt đầu lim dim.“…Tiểu Nhi.” Dĩnh Thiên thấy Lữ Nhi nằm gục trên bàn, cậu khẽ lay Nhi gần chìm vào giấc ngủ thì bị lay dậy, cậu hé mắt, miệng ừm hửm gì đó không thể nghe rõ được. Dĩnh Thiên nhìn cậu khẽ lắc đầu, buồn ngủ thì cứ về phòng mà ngủ, tội tình gì phải ở đây với mình vậy không biết?!Dĩnh Thiên nghịch ngợm nhéo má Lữ Nhi một cái khiến cậu ngồi bật dậy, khuôn mặt đang ngủ mà bị quấy rẫy trở nên tăm tối.” Ai nha…tớ lỡ tay thôi, đừng nổi giận nha.” Dĩnh Thiên rụt cổ, mắt liếc đến khuôn mặt khó chịu của người kia.” Haiz, tớ ngủ cũng không yên với cậu nữa đó.” Lữ Nhi phồng má giận ngồi dậy, vươn vai hai cái rồi ngáp một cái thật dài, nước mắt bắt đầu giàn giụa.” Tiểu Dĩnh, cậu còn định học đến khi nào?” Lữ Nhi giơ tay lên nhìn đồng hồ, trời ạ, đã bảy rưỡi tối Thiên đẩy đẩy gọng kính, ngẫm nghĩ một lát rồi nói, ” Chắc một tiếng nữa.”” Hảaa???? ” Lữ Nhi la lên một tiếng rồi day day thái nói với con người này, siêng năng cũng có mức độ thôi chứ. Hay vì Vệ Manh làm gì cậu rồi nên thần kinh trở nên có vấn đề thế này?!!Dĩnh Thiên nhìn Lữ Nhi kinh hãi bèn cười khình khịch, ” Cậu mệt cứ về trước đi, tớ ở đây một mình được mà.” Cậu vừa nói vừa vỗ vỗ vai Lữ Nhi thầm thở dài, thật ra cậu muốn Dĩnh Thiên cùng về cơ, nhưng mà cậu ấy siêng như vậy hẳn là sẽ không chịu. Hay mình dọa một chút nhỉ?Nghĩ rồi Lữ Nhi chép chép miệng, đưa mắt lấm lét nhìn xung quanh, ” Tiểu Dĩnh à, tớ nói cậu nghe cái này, đây là không đùa đâu.”Vẻ mặt nghiêm trọng của người kia khiến Dĩnh Thiên cũng bồn chồn không ngồi yên nổi, cậu chớp chớp mắt tập trung lắng Nhi cố tình trưng ra bộ mặt bí bí mật mật, ” Này nhé, nghe thầy cô nói lại, buổi tối mà ở lại lớp học, không khéo sẽ gặp ma đấy.”Câu nói thì thầm rõ ràng bên tai Dĩnh Thiên khiến gương mặt cậu bắt đầu trắng xanh. Trời ạ, thật là có ma ư? Trên đời này, cậu sợ nhất là ma đấy!!!Dĩnh Thiên khẽ nuốt nước bọt, song vẫn giữ được thái độ bình tĩnh, tuyệt đối không để cho Lữ Nhi biết mình sợ ma được. ” Không có chuyện đó đâu, cậu nghĩ nhiều quá rồi.”“…..” Lữ Nhi cảm thấy bất lực trước việc lôi kéo Dĩnh Thiên về phòng, cậu đành thở dài rồi đứng dậy vẫy tay, ” Thế cậu ở lại một mình nhé. Tớ về phòng nghỉ trước. Mà nhớ về sớm sớm, buổi tối ở lại đây không tốt đâu.”Dĩnh Thiên ngước mắt nhìn Lữ Nhi, cái đầu ngoan ngoãn gật gật. Sau đó chỉ còn mỗi Dĩnh Thiên ở trong căn phòng trống ngoác không một bóng ngoài đột nhiên trời chuyển mưa, nước từng giọt bắn lên cửa kính làm nhòe đi không gian bên Thiên đang chép bài thì nghe thấy tiếng mưa rả rích rơi, cậu nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy được một mảng đêm dày đặc bao phủ khắp càng ngày càng lớn, đã gần tám giờ rồi, Dĩnh Thiên vừa đứng dậy sắp xếp đồ đạc vào cặp thì đèn trong phòng bất ngờ tắt tối nhanh chóng lắp đầy căn phòng, đôi tay Dĩnh Thiên trở nên run rẫy không ngừng. Cậu nhíu mày, tay chân hoạt động nhanh nhẹn, cố gắng lần theo hướng ánh sáng nhỏ nhoi để bước ra khỏi mưa quá to mà ảnh hưởng đến đường dây điện, khiến cả trường phải ngập trong bóng tối đáng Thiên một mình đi trên hành lang vắng vẻ, đèn dọc hành lang đều tắt cả, cực kỳ tối. Tim trong lồng ngực bắt đầu đập loạn xạ, cậu cố gắng trấn tĩnh bản thân rằng không có gì khác ngày càng to hơn nữa, từng giọt nặng trĩu rơi xuống đất tạo thành bong bóng vỡ tung tóe. Dĩnh Thiên ôm chặt cặp trong người, đôi chân bước thật nhanh về phía đi được một quãng thì đến cái cầu thang nhỏ, vừa nhích một bước thì bên tai văng vẳng tiếng con gì đó kêu. Trong bóng tối, Dĩnh Thiên chẳng thấy được một cái gì cả, chỉ biết phía trước mặt mình đang có gì mèo mun không biết của ai bỗng dưng xuất hiện ở cầu thang, nó nằm trên đó trông vô cùng lười nhác, cái miệng ngoác rộng ra rồi kêu lên một tiếng, “Meowww.”Dĩnh Thiên vừa đoán ra được con vật vừa làm mình sợ trắng mặt thì con mèo mun đáng ghét ấy nhảy phóc qua chân cậu, đám lông mềm mượt sượt qua người cậu khiến cả người cậu giật nảy mình.” A…” Dĩnh Thiên hét lên một tiếng rồi cắm đầu chạy về phía trước. Cậu chạy mà không cần biết phía trước có vật gì cản trở hay chạy bình bịch vang trên nền đất, Dĩnh Thiên tay ôm cặp cứ thế chạy chạy, đến khi cậu tông phải một người thì mới chịu dừng Thiên bị tông bất ngờ nên đã ngã chúi nhũi ra sau, cái cặp rơi trên đất cái bịch. Cậu ngồi thở hồng hộc, mắt đảo quanh tìm lấy cái cặp của mà cậu tông phải cũng đang ngồi xuống đối diện, lúc này đèn ở hành lang sáng vụt lên. Dĩnh Thiên ngước mặt thì vừa vặn trông thấy Vệ Manh đang ngồi xổm phía trước mắt cậu vừa ngỡ ngàng lại vui mừng, cậu mỉm cười nhìn hắn. Vệ Manh thì thở hắt ra, nhíu mày nhìn cậu, ” Làm gì mà chạy hớt hải vậy hả? Tông phải người ta rồi.”“……Tớ xin lỗi.” Dĩnh Thiên biết mình gây chuyện nên lí nhí không ngờ tối thế này mà vẫn gặp được Vệ Manh ở đây, đúng là trùng hợp thật á.” Sao giờ này lại ở đây?” Vệ Manh kéo tay Dĩnh Thiên đứng dậy, đồng thời còn chỉnh trang lại đồng phục của này mà vẫn bận đồng phục thì hẳn là vừa từ lớp đi ra nhỉ?! Vệ Manh nhíu mày nhìn khắp người cậu một Thiên vẫn còn thở hồng hộc, ” À…lúc nãy tớ ở lại để học. Không ngờ trời mưa to quá, cả trường cúp điện, tớ…tớ…”” Sợ ma nên chỉ lo chạy thôi chứ gì?” Vệ Manh nhếch môi cười trai gì mà nhát cấy vậy chứ? Thật tình, nên xem xét lại giới tính của tên nhóc này Manh thấy Dĩnh Thiên bối rối, hắn xoa xoa đầu cậu rồi nắm tay cậu kéo đi, ” Đi cùng tôi cho khỏi sợ.”“……Thật à?” Dĩnh Thiên ngờ vực hỏi Manh xoay đầu, quả quyết, ” Tất nhiên. Ma nhìn tôi sẽ chạy mất dạng cho xem. Mà tôi đã bảo rồi, tôi sẽ bảo vệ cậu mà.”Dĩnh Thiên nghe hắn nói, khóe môi cậu cong lên. Vệ Manh không nói một lời mà ngang nhiên cúi thấp người hôn lên môi cậu một cái.” Ách…” Dĩnh Thiên giật mình, bất giác lùi về sau một có hôn lén như vậy có được không hả?!” Rồi về thôi nào, tôi cũng buồn ngủ rồi.” Dứt lời cả hai cùng nắm tay nhau trở về ký túc xá.…Tiết buổi chiều của ngày kế tiếp, Dĩnh Thiên vì được cô gọi nên đã nhanh chóng đến lớp sớm hơn Lữ Nhi. Lữ Nhi buổi trưa ăn cơm xong thì đã không thấy bóng dáng đâu nữa.” Dĩnh Thiên, lát nữa lớp chúng ta sẽ lên tiết. Em hãy chuẩn bị những câu này cho cô nhé.”Dĩnh Thiên nhìn theo ngón tay của cô, sau đó thì gật đầu làm theo. Cậu đi xuống bàn học, mở sách ra xem sơ qua một năm phút nữa thôi mà Lữ Nhi cũng chưa đến, Dĩnh Thiên sốt ruột bèn nhắn tin.Tiểu Nhi, đến lớp mau nào, sắp tới giờ rồi. Hôm nay lớp mình lên tiết mà.Cậu nhắn xong lại để điện thoại trên bàn, sau đó tiếp tục đọc sách. Năm phút đồng trôi qua, Lữ Nhi vẫn không hề hồi âm, cậu bắt đầu lo lắng.” Các em, lớp chúng ta hôm nay có mấy thầy cô đến dự, hãy vỗ tay chào mừng nào.” Lời cô giáo trên bục vừa dứt thì bên dưới hàng loạt tiếng vỗ tay vang Thiên ngồi cạnh Vệ Manh, cậu có vẻ khá tập trung vào bài giảng, mỗi lần cô đặt câu hỏi đều xung phong giơ tay trả cứ ngồi xuống thì lại bắt đầu bồn chồn, ngồi không yên. Cậu lén lấy điện thoại ra xem, trên màn hình vẫn trống không. Lữ Nhi rốt cuộc ở đâu rồi?” Làm sao vậy? ” Vệ Manh liếc nhìn cậu Thiên cúi thấp mặt, cậu lắc lắc đầu, ” Không có gì đâu.”Vệ Manh nhíu mày nghi ngờ, không có chuyện gì thì sao lại cứ lôi điện thoại ra nhìn chứ? Đợi tin nhắn của ai à? Của Lữ Nhi chăng? Hắn nghĩ rồi phóng mắt lên bàn số ba, hiển nhiên chỗ đó hoàn toàn không có 45 phút, tiết học cuối cùng cũng kết thúc mỹ mãn. Sau khi đứng dậy chào thầy cô thì Dĩnh Thiên đã vội vàng rời khỏi nhanh chóng quay trở về phòng ký túc xá, chưa bao giờ Lữ Nhi đọc tin nhắn mà không trả lời trước cửa phòng, Dĩnh Thiên mở cửa thì thấy Lữ Nhi đang nằm cuộn mình trên giường, vẻ mặt không ổn tí nào cả.” Tiểu Nhi, cậu có sao không? ” Dĩnh Thiên đóng cửa rồi đi đến bên giường, cậu đưa tay lên trán Lữ Nhi lau đi mồ hôi ướt Nhi vẫn cuộn mình trong chăn, cậu mím môi như đang cố chịu đau, khẽ lắc đầu, ” Tớ ổn.”” Không ổn, cậu…bị làm sao vậy, Tiểu Nhi??” Dĩnh Thiên ngày càng lo lắng Nhi hé mắt, thở dài, “…Chỉ là tớ bị thương một chút, lát sẽ ổn thôi.”” Bị ở đâu cơ?”Lữ Nhi không biết phải nói làm sao cho Dĩnh Thiên nghe nữa, lúc trưa cậu vì chọc tức Cẩn Siêu mà bị hắn lôi đi cường bạo một trận. Hôm nay hắn cứ như ăn phải thứ gì hư hỏng, đem cậu ra xả giận, khiến cho chỗ kia…không khéo đã bị thương đến chảy trên giường mà phải nằm nghiêng một bên, đứng còn không đứng nỗi nữa là. Lữ Nhi tiếp tục thở dài” Cẩn Siêu hơi quá tay nên tớ bị thương. Cậu hiểu chưa? Được rồi, yên tâm, tớ vẫn ổn mà, không có chết đâu.”“…….” Lại là Cẩn Siêu? Cậu ta không thể đối xử dịu dàng với cậu được sao? Tại sao lại như vậy cơ chứ? Miệng bảo yêu mà lại làm cậu ra như vậy sao?Dĩnh Thiên mím chặt môi, gương mặt bắt đầu nổi giận. Chưa bao giờ Lữ Nhi trông thấy Dĩnh Thiên như thế này cả, trong lòng tự dưng lại thấy bất định mở miệng nói thì Dĩnh Thiên đã đùng đùng xoay người rời khỏi, cánh cửa còn bị hung hăng đóng sập lại.
Ba tháng hè êm đẹp cuối cùng cũng trôi qua, hôm nay lại đến cái ngày thân quen đối với học sinh. Là ngày khai thu lạnh lẽo lại ùa đến, từng cơn gió sượt qua mấy chiếc lá vàng sẫm, cành cây khẽ rung trước Thiên trong phòng cũng như mọi năm, cậu thức dậy từ sớm, sau khi thay đồ tươm tất, đầu tóc vuốt gọn gàng, chiếc kính đen nằm ngay ngắn trên sóng ngước nhìn bản thân trong gương, một cảm xúc kỳ lạ chợt ập đến. Dĩnh Thiên bỗng dưng lại thấy vô cùng hồi hộp, bên cạnh đó là đang thầm hy vọng một điều gì Nghiên từ dưới nhà đi lên phòng, cô mở cửa bước vào, nhìn thấy con trai thì mỉm cười nhẹ nhàng, ” Con trai, xuống ăn sáng rồi đi học nào.”Dĩnh Thiên nghe thấy giọng cô thì giật mình, cậu vội đưa tay ra phía sau che đi vật đang hiện hữu trong lòng bàn tay, khẽ nuốt nước bọt, “..A…con xuống liền đây ạ.”Mộc Nghiên nhìn biểu hiện của con trai có chút nghi hoặc, song cô vẫn tỏ ra bình bé có lẽ đã đến cái tuổi phải tìm hiểu mọi thứ xung quanh rồi nhỉ? Thật ra thì nó đang bị làm sao? Cô vừa bước xuống cầu thang vừa suy nghĩ, suốt ba tháng hè, thằng bé hình như cứ giữ khăng khăng cái tấm hình hôm Thiên từ trên lầu chạy xuống, cậu ngồi vào bàn, trên đó đã bày ra sẵn một dĩa trứng ốp la với một ly sữa tươi. Đúng món ruột của cậu.” Ăn từ từ kẻo nghẹn.” Mộc Nghiên nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Dĩnh Thiên, bàn tay kia lại theo thói quen mà vò vò Thiên vừa nuốt xong một miệng trứng, vội nói, ” Mẹ à, con vừa chải tóc gọn gàng rồi, mẹ đừng làm nó rối “Mộc Nghiên bị thằng nhỏ từ chối cử chỉ thân mật, cô khẽ bĩu môi, ” Rồi rồi, lúc nhỏ con chưa bao giờ như vậy cả. Lớn rồi là khác liền, con trai à, con đáng ghét lắm.”Nói rồi cô xoay người đến bếp rửa vài cái Thiên nhìn mẹ mình hờn dỗi con nít, cậu khẽ lắc đầu. Mẹ à, con lớn rồi, mẹ đến khi nào mới chịu lớn?Mười phút sau, Dĩnh Thiên đã đẩy ghế đứng dậy, cậu với lấy cặp đeo lên vai rồi chạy tới chỗ Mộc Nghiên, thơm lên má cô một phát rất nhanh rồi chạy ra Nghiên khẽ nghiêng đầu nhìn cậu, khóe môi cô cong lên.…Dĩnh Thiên chạy bình bịch ra đến bến xe, cậu đưa tay lên nhìn đồng hồ, vừa vặn còn ba mươi phút nữa. Chiếc xe buýt ì ạch chạy đến, nó vừa cập vào bến thì cậu đã leo nhanh sớm trên xe buýt có rất ít người, chỗ ngồi vô cùng thoải mái. Dĩnh Thiên nhanh chóng tìm ngay một chỗ lý tưởng rồi an tọa. Cậu đeo tai nghe nhạc, dựa người vô ghế, mắt nhắm lại thưởng sao trên xe cũng không có ai để nói chuyện, nghe nhạc là tốt here we areSo close yet so farHow did I pass the test?When will you realise?Baby, I”m not like the restDont wanna break your heartWanna give your heart a breakI know you scared it”s wrongLike you might make a mistake… Lời nhạc vang lên lanh lảnh bên tai, Dĩnh Thiên chợt thấy trước mắt mình hiện ra gương mặt của Vệ Manh, gương mặt đó vẫn lạnh lùng như thường ngày, lại còn rất lưu manh. Hắn đang nhìn cậu với đôi mắt sắc lạnh không một cảm Thiên bất ngờ giật mình, cậu he hé mắt, chiếc xe vẫn đang ì ạch chạy, không gian vẫn không thay đổi. Vài người ngồi cạnh cậu khẽ ngoái nhìn sang phía bên nhẹ thở hắt ra, đưa tay lau đi một ít mồ hôi trên trán. Xe buýt cuối cùng cũng cập bến, cậu lẳng lặng đeo cặp rồi leo cổng trường Cao San vẫn như ngày nào, nó vẫn to hơn cậu gấp mấy lần, được sơn phết lại một màu trắng tinh khôi. Dĩnh Thiên nhìn thấy trường học đã khá đông, mọi người đều đang từ ngoài đi cũng bước đi theo họ, con đường đi vào trường năm nay lại xuất hiện thêm một bức tượng nghệ thuật to thật to. Cao San đúng là một ngôi trường rất am tường nghệ Thiên nhìn ngó xung quanh, cậu là đang đi tìm cái bảng thông báo. Hai chân cứ vô thức bước đi, cuối cùng cũng đến nơi. Cái nơi tập trung đông học sinh nhất cũng chính là nơi mà cậu cần người cứ thế chen lấn nhau, người bên ngoài thì muốn đi vào, người bên trong thì muốn đi ra. Thật là khó khăn a!” Bạn ơi, cho mình vào xem một chút nhé. ” Dĩnh Thiên khều vai một bạn nữ đứng trước sinh kia xoay người lại nhìn Dĩnh Thiên vài giây, sau đó thì cũng lùi ra cho cậu đi vào. Ít ra vẫn còn có người tốt bụng đến nhường chen chân vào bên trong, mắt đảo khắp bảng thông báo một lượt, sau đó thì thấy mình học ở 11B3, giống y hệt năm xong thì Dĩnh Thiên lại cố gắng chen chân ra ngoài, vừa ra khỏi thì cậu đã hít hít thở.” Ê, Khúc Vệ Manh kìa, anh ấy đó, chính là anh ấy. “” Đâu? Ừ nhỉ, là Vệ ca. Anh ấy đúng là rất phong trần nha. “” Hai cái đứa này, mới lớp mười mà nhìn ngó cái gì hở? ”Giọng một nữ sinh có vẻ lớp trên vang lanh lảnh. Hai cô bé lớp mười hoảng sợ nhìn qua, phát hiện cô gái đó rất đẹp, gương mặt sắc sảo nhưng trông hơi vênh Thiên nghe âm thanh phát ra khá lớn, cậu tò mò nhìn sang thì phát hiện đó chính là Bạch Hy, cô nàng đã châm chọc cậu lúc mà…có phải bọn họ vừa nhắc đến Vệ Manh không? Dĩnh Thiên vừa nhớ đến cái tên đó liền bỏ qua khu vực ồn ào bên kia, cậu phóng mắt ra đằng xa để tìm hình dáng nhìn ở phía trước mắt, vừa lúc có một bóng dáng nam sinh lướt nhẹ qua, gương mặt băng lãnh, đôi mắt mơ màng, tai hắn đang đeo phone, cái cặp chỉ đeo một quai. Hắn bước đi một cách ngông nghênh và tự chút liếc nhìn cũng không có dành cho mọi thứ xung quanh. Dĩnh Thiên cứ thế đứng ngây ngươi nhìn hắn, nếu như bọn người kia không la lên hai chữ Vệ Manh thì cậu khó mà nhận ra đó là người mà cậu từng như đầu năm ngoái, đối với cậu, Vệ Manh chỉ đơn giản là một kẻ hung thần tác oai tác quái, thì năm học mới này, với Dĩnh Thiên, Vệ Manh chính là một kẻ đã lấy đi trái tim nhỏ bé của chuông trường róng lên từng hồi, tất cả học sinh đều lũ lượt kéo nhau về đúng lớp của mình. Dĩnh Thiên cũng dẹp đi vài suy nghĩ trong đầu, cậu đẩy gọng kính đen ngay ngắn trở lại rồi cất bước vào đến lớp, trong tầm mắt của Dĩnh Thiên đã hiện lên hình dáng của Vệ Manh đang ngồi ở bàn số năm. Là do thói quen hay vì…lý do nào khác mà cậu ta vẫn ngồi đấy nhỉ?Lữ Nhi vừa thấy Dĩnh Thiên thì đã vui mừng gọi một tiếng, ” A Tiểu Dĩnh, lại đây nào.”Dĩnh Thiên nghiêng đầu nhìn Lữ Nhi một cái rồi chẳng hiểu vì sao mà hai chân cứ thế di chuyển xuống tận bàn đứng tần ngần trước mặt Vệ Manh, vừa định đẩy ghế ngồi vào thì hắn đã hung hăng đá cái ghế ngã sóng lớp đều bị âm thanh chói tai đó làm cho đứng hình, ánh mắt tò mò bắt đầu chỉa vào hai người bọn Thiên “…….”Cậu cúi người dựng lại ghế, sau đó thì cứ đứng im tại vẫn còn ghét tôi đến thế cơ à? Thật sự là vẫn ghét lắm sao? Không cho tôi ngồi cạnh hay sao?Vệ Manh bình thản dựa người vào ghế, tóc hắn lòa xòa trước trán, hắn nhắm mắt, ” Không ai được ngồi ở đây, kể cả cậu, Hoa Dĩnh Thiên.”Chưa bao giờ hắn gọi tên cậu đầy đủ như thế, lần này gọi như vậy cứ như đang đích danh đuổi thẳng cậu đi chỗ khác Manh, cậu đúng là đồ máu lạnh! Dĩnh Thiên mím chặt môi, tay siết quai cặp lẳng lặng đi lên bàn số ba ngồi cùng Lữ Nhi cũng khá bất ngờ trước hành động điên rồ của Dĩnh Thiên, nhưng cậu thương bạn mình hơn. Thích hắn đến như vậy mà bây giờ lại bị hắn đối xử như vậy. Tiểu Dĩnh à, tớ bảo cậu đã đặt trái tim nhầm chỗ rồi.” Ổn chứ?” Lữ Nhi khe khẽ lên Thiên cúi thấp đầu, gật gật, ” Tớ ổn mà, ổn lắm. Chúng ta lại ngồi cùng một chỗ rồi ha. “” Ừm… Gặp lại cậu tớ vui ghê. ” Lữ Nhi cố gắng trưng ra nụ cười tươi rói để cho Dĩnh Thiên cảm thấy khá Thiên chỉ gật đầu ra vẻ đồng tình, song cũng không nói gì sinh hoạt vẫn diễn ra như thường lệ, năm nay giáo viên chủ nhiệm không thay đổi, Phạm Uyển Như vẫn luôn tươi tắn chào đón học sinh của nay giáo viên không phát cho học sinh cái vé số phòng ký túc xá nữa. Năm ngoái là vì học sinh mới vào nên nhà trường làm vậy cho đỡ bỡ ngỡ. Hèn gì lúc nãy Dĩnh Thiên đã thấy số phòng của mình nằm cạnh ngay chỗ họ tiết sinh hoạt, tất cả học sinh đều xách cặp trở về phòng của mình. Dĩnh Thiên cũng lẳng lặng rời khỏi lớp. Cậu đi qua khu B, là dành cho lớp trước cửa phòng 530, Dĩnh Thiên chẳng hiểu sao lại có cảm giác bất an. Lúc nãy cậu quên hỏi phòng của Lữ Nhi là phòng nào, hình như năm nay hai người không còn chung phòng mở cửa đi vào, bên trong vì chưa mở điều hòa nên nó khá nóng, cậu nhíu mày đặt cặp xuống Thiên nhìn qua chiếc giường thì thấy đã có cặp của ai đó đặt lên đó sẵn rồi, đồ đạc cũng chưa lấy ra, chỉ có mỗi cái cặp nằm chễm chệ trên ai vậy nhỉ? Dĩnh Thiên khá tò mò, cậu bèn đi đến gần chỗ cửa, trên đó có ghi bạn cùng cái bảng tên màu trắng, chữ màu đen được in đậm rất rõ ràng. Dĩnh Thiên vừa nhìn vừa lẩm nhẩm trong miệng không ngừng, ” Khúc Vệ Manh….Khúc Vệ Manh….Khúc Vệ Manh….”Cái tên kia cứ vô thức được lặp lại đến n lần, Dĩnh Thiên siết chặt tay, cậu lắc đầu muốn phủ nhận đi cái tên trên bảng. Chuyện này là sự thật à? Cậu với Vệ Manh năm nay ở chung một phòng sao?
bạn học lưu manh