Bạn đang đọc truyện Chinh Phục Soái Ca của tác giả Tung Hoành Lục Giới. Trong một lần tình cờ cô xuyên không về một thế giới không có trong lịch sử với tài năng của mình cô đã chinh phục các soái ca như thế nào? Trích đoạn: Một cơn đau ập đến làm Lý Thiên Tuyết tỉnh lại. Nàng che dấu sự thông minh, sắc sảo của mình nhẫn nhục sống trong nghịch cảnh. Nhờ được tổ mẫu Thịnh lão thái thái yêu thương nàng tự trưởng thành, tự lập, vượt qua nhiều khó khăn, thử thách. Minh Lan đã quen biết Cố Đình Diệp, chàng cũng không ít lần gây khó dễ cho Minh Lan nhưng cũng nhiều lần giang rộng vòng tay để giúp đỡ nàng. Truyện Chinh Phục Vợ Yêu Chương 5: Cảnh nóng xinh đẹp /92 Chương Sau Chương Tiếp Theo động tác của Mộ Thiên Thanh, mọi người trong phòng đều trợn tròn mắt đờ đẫn nhìn như quên mất cả thời gian. Không ngờ cô ta to gan đến mức dám ra tay với Lãnh Tĩnh Hàn, có ai mà không biết nếu đắc tội với Lãnh Tĩnh Hàn thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng! Nội dung chính của truyện. "Chọc tức vợ yêu" là một câu chuyện kể về nữ chính Ninh Tịch. Một tiểu thư nhà giàu nhưng ngày xưa lại bị cha mẹ "bế nhầm". Sau khi nhận lại thân phận thật sự của mình thì cuộc sống của cô không hề được suôn sẻ như trước. Cô Đọc Truyện và Chia Sẻ Truyện, Truyện teen, Tiểu thuyết, Truyện gay, Vợ Tương Lai , Anh Yêu Em Hệ Thống Thuần Phục Hoa Tâm Nhân. Truyện Gay, Đam Mỹ Full. 214 Votes . 3.022 Xem. Vay Tiền Trả Góp 24 Tháng. Lưu ý Bạn có thể vừa nghe vừa bình luận đánh giá truyện mà không làm gián đoạn âm thanh Hiện có 71 đánh giá cho truyện này Cỏ 31/10/2020 225842 Đọc chuyện chẳng có tâm gì trơn. Cắt tứ tung làm người nghe phải khổ sở đi tìm chap để đọc. Mộ Thiên Thanh vận bộ lễ phục dạ hội màu hồng phấn cúp ngang ngực, chân mang giày cao gót mười phân đứng ở cửa ra vào."Có hài lòng không?" Angel cười Quan Mộc đứng dậy đi tới trước mặt Mộ Thiên Thanh, ngó qua ngó lại quan sát....Mái tóc cột kiểu đuôi ngựa vạn năm không thay đổi của Mộ Thiên Thanh nay được uốn lọn xoăn vấn lên cao và thả rơi vài sợi, chếch một bên tóc gắn thêm chiếc cài tóc màu hồng nhạt với những hạt kim cương li ti, cùng bộ trang sức khuyên tai và vòng cổ pha lê màu tím sẫm, màu màu hồng nhạt và màu tím sẫm đối lập nhau tôn lên làn da trắng trẻo mịn màng, cách trang điểm đơn giản thanh lịch càng khiến cô trông hoạt bát, trẻ trung nhưng không mất đi phần sang trọng."Sao hả?" Mộ Thiên Thanh thấy Thượng Quan Mộc nãy giờ vẫn không nói gì, nên thấy hơi lo lo Quan Mộc nhoẻn miệng cười, đáy mắt lấp lánh tia sáng nóng bỏng, anh thật lòng nói "Em như vậy.... Rất đẹp!"Mộ Thiên Thanh bị ánh mắt đó của anh làm cho đỏ mặt, trừng mắt để che giấu đi nhịp tim đang điên cuồng rối loạn, "Dĩ nhiên rồi, người đẹp nhờ lụa mà!""Nhưng cũng phải có nền tảng tốt mới được!"Mộ Thiên Thanh khẽ cười, không có cô gái nào không thích đàn ông khen mình đẹp cả, Mộ Thiên Thanh tự nhận mình là một cô gái thô tục, nên khi nghe Thượng Quan Mộc khen mình như thế, đương nhiên cô thấy rất vui sướng."Đi thôi!"Thượng Quan Mộc quay sang chào Angel rồi dẫn theo Mộ Thiên Thanh rời đi.***Lễ chúc mừng tập đoàn Thiên Lân tròn 30 năm được tổ chức tại vườn hoa ngoài trời khách sạn nhà hàng Vạn Tôn. Bên ngoài khách sạn Vạn Tôn đã sớm tụ tập rất nhiều ký giả, bất kể là kinh tế tài chính hay giới giải trí, ai ai cũng đang háo hức mong đợi hôm nay có thể được mời đến tham dự. Nếu không phải là tai to mặt lớn trong giới kinh doanh thì cũng là quan chức cao cấp giới chính trị, những cô nàng giàu có nổi tiếng, những ngôi sao minh tinh thét tiếng càng không thể thiếu. Bỏ qua những người đó, nội cái tên Thiên Lân sáng chói kia thôi cũng đã đủ hấp dẫn đông đảo giới truyền thông Thiên Thanh đột nhiên cảm thấy hơi lo lắng, cô thật không ngờ Thượng Quan Mộc lại đưa cô đến tham dự tiệc chúc mừng tập đoàn Thiên Lân tròn 30 năm, ở đây sẽ xuất hiện những người mà cô biết, cô chỉ là một nữ cảnh sát bé nhỏ, chắc chắn họ sẽ rất ngạc nhiên."Sao vậy? Đang lo lắng?" Thượng Quan Mộc khẽ liếc mắt nhìn đám ký giả phía ngoài, ánh đèn flash đã biến đêm đen trở nên sáng rực như ban trước mặt Thượng Quan Mộc Mộ Thiên Thanh cũng không cần giấu giếm, gật đầu nản lòng nói, "Sớm biết long trọng mức vậy, còn lâu em mới đi cùng anh!""Anh chỉ đến cho có mặt để mẹ anh không cần nhằn thôi, sau khi trình diện xong chúng ta sẽ đi ngay!" Thượng Quan Mộc nói xong liền bước xuống xe, sau đó lịch sự đi vòng qua mở cửa xe cho Mộ Thiên Thanh, thấy cô vẫn còn bất an nên cầm luôn tay cô khoác vào cánh tay mình, "Yên tâm, có anh ở đây, không ai dám ăn thịt em đâu! Hơn nữa, khi ở Khu Nam lúc cảnh sát Mộ phá án thì.... có trường hợp nào mà chưa thấy qua, sao lại sợ một bữa tiện cỏn con này chứ?"Lời trêu chọc đó khiến tâm trạng lo lắng của Mộ Thiên Thanh vơi đi không ít, Mộ Thiên Thanh cười cười cũng bắt chước giọng nói của Thượng Quan Mộc "Đúng, đúng, đúng, nghĩ đến những khi em nằm vùng, có gì mà chưa từng trải qua?"Thượng Quan Mộc gật đầu, sau đó cùng Mộ Thiên Thanh đi vào hội trường, ký giả nhìn thấy Thượng Quan Mộc lập tức xông lên như ong vỡ tổ...."Sếp Mộc, hôm nay ngài dùng thân phận người của chính phủ hay thân phận cá nhân mà đến đây?""Sếp Mộc, xin hỏi ngài bố trí càn quét Khu Nam lần này....""...."Bảo an ra sức ngăn cản đám ký giả đùn đẩy chen lấn lên phía trước, nhưng bọn họ rất có "tác phong chuyên nghiệp" liều chết xông lên moi móc thông tin, Thượng Quan Mộc hiển nhiên đã miễn dịch với những tình huống như thế này, không trả lời vấn đề gì, chỉ mang theo Mộ Thiên Thanh đi thẳng vào hội chuyện vừa xảy ra bên ngoài cửa đều lọt vào tầm mắt của Lãnh Tĩnh Hàn đang đứng trong một căn phòng nghỉ ngơi, một tay anh cầm ly rượu đỏ, một tay đút trong túi quần, đôi mắt sắc bén rũ xuống nhìn không rời cảnh Thượng Quan Mộc che chở cho Mộ Thiên Thanh đi vào, sâu trong đáy mắt hằn lên sự lạnh lẽo."Ủa? Dường như cô gái bên cạnh Thượng Quan Mộc là Mộ Thiên Thanh..." Hình Thiên hoàn toàn không chú ý tới người bên cạnh lúc này nguy hiểm ra sao, còn không sợ chết reo Tĩnh Hàn nghiêng mắt liếc anh ta một cái rồi thu hồi ánh mắt, đưa ly rượu đỏ trong tay sang một bên, sau khi Hình Thiên nhận lấy định há miệng muốn nói nhưng đột nhiên nuốt nghẹn xuống Tĩnh Hàn xoay người, vẫn theo thói quen đút tay trong túi quần rời khỏi phòng, Hình Thiên bĩu môi nhún vai tự lẩm bẩm, "Suy nghĩ của lão đại càng ngày càng khiến người ta không tài nào hiểu nổi, nếu nói có ý với Mộ Thiên Thanh kia.... vậy mà chẳng có hành động gì, còn nếu nói không có ý... nhưng lại biểu hiện cứ như người ta là vật sở hữu của mình vậy!""Aiz...." Hình Thiên còn giả vờ thở dài thườn thượt, để xuống ly rượu cũng rời khỏi phút này, trong vườn hoa ngoài trời trên tầng cao nhất của khách sạn Vạn Tôn, các cô gái con nhà quyền quý ai cũng xinh tươi như hoa, trên mặt mỗi người luôn mang ý cười tươi tắn hoàn mỹ, những người đàn ông ở trong sân lại càng lịch sự lễ độ, thể hiện rõ phong thái riêng biệt của giới xã hội thượng Thiên Thanh đi theo Thượng Quan Mộc chào hỏi xã giao với vài người, dần dần cô cảm thấy lưng bị gắm đầy mũi nhọn, ánh mắt của những cô gái kia như sắp sửa xuyên thủng cô."Ba mẹ anh đến rồi, sang đó chào hỏi!" Thượng Quan Mộc đột nhiên Thiên Thanh thoáng cau mày, cho dù trong lòng không muốn nhưng ngại vì lễ phép, chỉ đành cười gật Uyển Như cùng Thượng Quan Địch vừa đi vào, Thượng Quan Địch đã bị mấy người nọ kéo đi trò chuyện, Trì Uyển Như tùy ý chào hỏi những người xung quanh, ánh mắt đảo qua thấy Mộ Thiên Thanh đứng cạnh Thượng Quan Mộc, sắc mặt lập tức sa sầm, vừa định phát hỏa thì giọng nói êm ái khẽ gọi tiếng "Dì" đã cắt ngang cơn giận của bà, bà quay đầu thì nhìn thấy cô con gái cưng của tập đoàn Lam thị, ngay sau đó trên mặt nở nụ cười hòa nhã, "Tiểu Nhu, đến một mình sao?"Lam Nhu khẽ gật đầu, đúng lúc thấy Thượng Quan Mộc đi tới, đáy mắt thoáng qua nét cô đơn, cười đáp, "Ba đi Âu châu rồi ạ!""Nếu sớm biết cháu đến một mình như thế, dì đã bảo A Mộc đi tìm cháu rồi!" Trì Uyển Như thân thiện nắm lấy bàn tay Lam Nhu nói, như thể hoàn toàn không nhìn thấy Mộ Thiên Thanh vừa đi Quan Mộc và Lam Nhu nhẹ nhàng gật đầu chào nhau, sau đó nhoẻn môi cười nhìn vẻ mặt âm u của Trì Uyển Như nói, "Mẹ, đây là Thiên Thanh!"Mộ Thiên Thanh ngượng ngùng cười gật đầu chào hỏi, hình như Thượng Quan Mộc không có ý định muốn giới thiệu người đẹp dịu dàng còn lại là ai, thân phận của cô vốn chỉ là đi theo làm khách, tất nhiên không tiện hỏi han nhiều, chỉ nhìn Trì Uyển Như cất tiếng chào, "Chào dì" !Trì Uyển Như quét mắt nhìn Mộ Thiên Thanh từ trên xuống, sự khinh bỉ hiện rõ trên mặt, "A Mộc, tại sao không giới thiệu vị tiểu thư này là thiên kim của nhà ai?""Mẹ, mẹ đừng dọa đồng nghiệp con sợ!" Thượng Quan Mộc cười nói, nhưng rõ ràng trong lời nói đã thể hiện sự cảnh Uyển Như vờ như không hề nghe thấy, vẫn vênh mặt hỏi "Đồng nghiệp của A Mộc sao.... Ồ, vậy bây giờ đang giữ chức vụ gì rồi?"“Thưa dì, hiện cháu chỉ là cảnh viên tổ hành động Khu Nam ạ!” Mộ Thiên Thanh không phải không nhìn ra sự khinh bỉ trong mắt Trì Uyển Như, nhưng cô nghĩ công việc của mình chẳng có điểm nào phải mất mặt Uyển Như vừa nghe xong, đáy mắt càng thêm giễu cợt khinh thường, bà biết trong lòng con trai có người để ý nhưng không ngờ là một cô gái suốt ngày bôn ba bắt trộm ở phố lớn ngõ nhỏ, đây chính là bạn gái mà nó bảo hôm nay muốn dẫn tới cho bà xem?Trì Uyển Như càng nghĩ càng giận trừng mắt nhìn Thượng Quan Mộc, Thượng Quan Mộc thì tỏ ra chẳng có gì to tác cả, "Trương Cục trưởng đến rồi, con và Thiên Thanh đi qua chào hỏi."Dứt lời ung dung dẫn theo Mộ Thiên Thanh đi khỏi."Hình như mẹ anh rất giận thì phải, sao anh không giải thích với dì ấy?" Mộ Thiên Thanh không phải kẻ ngốc, nhìn sơ qua cũng biết là khi nãy Trì Uyển Như đã cho rằng cô là bạn gái Thượng Quan Mộc."Giải thích chuyện gì?" Thượng Quan Mộc hỏi."Chuyện bạn gái của anh đấy!" Mộ Thiên Thanh dừng bước, thấy trên môi Thượng Quan Mộc nở nụ cười mờ ám, khẽ cau mày nói, "Anh đừng nói với em... Mẹ anh sẽ không nghĩ em là bạn gái của anh!"Thượng Quan Mộc tiếp tục cười, ánh mắt càng thêm thâm Thiên Thanh bị anh nhìn như vậy, trong lòng cũng thấy nao nao."Hôm nay anh nói với bà, buổi tối sẽ đưa bạn gái tới đây...." Thượng Quan Mộc dừng lại, thấy Mộ Thiên Thanh đang từ từ trợn to hai mắt, nói tiếp "Thiên Thanh, làm bạn gái anh nhé!" Reads 77,596Votes 3,987Parts 6Complete, First published Dec 16, 2021Table of contentsThu, Dec 16, 2021Tue, Feb 22, 2022Thu, Aug 4, 2022Fri, Aug 5, 2022Fri, Aug 5, 2022Mon, Aug 8, 2022Chàng là tổng tài bá đạo Đàm Vĩnh Hưng - người nắm giữ nên kinh tế nước M. Sở hữu tập đoàn lớn thứ 1 thế giới và cầm đầu hắc bang hàng đầu. Nàng là Trịnh Trần Phương Tuấn. Quá nghèo khó nên phải làm dancer ở quán bar lấy tên là Jack. Vô cùng thông minh IQ 1000/200. Hiền lanhf nhưng có băng đảng xã hội đen chỉ đứng sau bang của Đàm Vĩnh Hưng. - LƯU Ý SẢN PHẨM DỰA TRÊN TRÍ TƯỞNG TƯỢNG. HOÀN TOÀN KHÔNG CÓ CHỦ ĐÍCH ĐỂ BÔI NHỌ BẤT KÌ CÁ NHÂN HAY TỔ CHỨC NÀO.314fanficYou may also likeYou may also like Đêm tối như mực, khắp nơi trên bầu trời đều giăng đầy mây đen, bao phủ cả vùng trời không còn chút ánh sáng, trong không khí vương đầy hơi hám ẩm ướt nhớp nhúa khiến cho người ta có chút khó một kho hàng bỏ hoang, hai nhóm người đứng nghiêm chỉnh, sau khi người cầm đầu hai phe khẽ ra hiệu, mỗi người xách cặp đứng phía sau tiến lên trước hai bước, sau đó mở cặp táp ra, một trong hai người mở ra chiếc cặp đều là những tờ tiền mặc được xếp ngay ngắn chỉnh tề, bên còn lại cũng mở cặp mình ra, bên trong chất đầy vật phẩm màu hai bên lập tức kiểm hàng và tiền, sau đó gật đầu ra hiệu cho người bên mình."Hợp tác vui vẻ!" Người hai bên không nói lời thừa, mỗi bên tự đi về hướng của mình...."Tất cả không được nhúc nhích!"Đột nhiên, trong góc truyền đến một tiếng quát to, hiện trường ngay lập tức rơi vào hỗn loạn, cảnh sát đột nhiên xuất hiện và người hai bên chạy trốn tứ phía, trong nháy mắt trong kho hàng diễn ra cuộc quyết đấu, tiếng súng liên tục nổ vang ầm ầm, ánh sáng của tia lửa lóe lên trong đêm tối cực kỳ chói mắt."Cảnh sát ở đâu ra...." Tên đàn em cầm va li tiền trong tay nhìn người đàn ông đứng bên cạnh nãy giờ vẫn không hề sốt ruột tý nào, "Anh Thiên, làm sao bây giờ?"Người đàn ông liếc nhìn đàn em, mượn ánh sáng của đạn bắn ra để đoán xem có bao nhiêu người, một lát sau nói "Cậu và bọn Tiểu Lục vẫn theo kế hoạch đi từ phía sau, tôi dụ bọn họ sang hướng khác!""Nhưng....""Nhưng nhị cái gì? Chẳng lẽ cậu đi dụ bọn họ?" Người đàn ông trợn mắt nhìn tên đàn em, sau đó ra dấu bảo bọn họ cứ đi đi, còn mình nương theo bóng tối lặng lẽ di chuyển về phía cửa chính nhà tác của người đàn ông rất có kinh nghiệm, thân thủ nhanh gọn dứt khoát, thân hình thoăn thoắt len lỏi trong bóng đêm, mắt thấy sắp đến được gần cửa chính rồi, không ngờ vẫn bị cảnh sát phát hiện."Đứng lại!" Sau lưng vọng đến giọng của một nữ cảnh đàn ông nhếch môi cười lạnh, dựa vào địa hình quen thuộc mà cố tình chọn những nơi tối để luồn lách thoát thân....Trong đêm đen, hai bóng người một trước một sau luồn qua lách lại trong ngõ hẻm, động tác của người đàn ông phía trước cực kỳ linh hoạt, vừa chạy trốn còn vừa để ý bên cạnh xem có thứ gì có thể dùng để ném về phía sau cản đường đối hẻm nhỏ vốn rất yên tĩnh, nhưng vì hành động này của anh ta mà thỉnh thoảng vang lên nhiều tiếng, “Ầm, ầm, loảng xoảng...." Âm thanh đồ đạc bị ném vỡ khiến cho lũ mèo hoang hoảng sợ chạy tán loạn bốn phía, chúng hoảng sợ kêu "Meo meo, meo meo" tiếng kêu sởn da gà khiến ai nghe cũng thấy phiền não."Shit!" Người đàn ông văng tục, vừa chạy vừa lẩm bẩm, "Mẹ nó, đã rượt đuổi lâu vậy rồi, còn muốn rượt tới khi nào đây?""Đứng lại, chạy nữa tôi sẽ nổ súng...." Nữ cảnh sát phía sau mặc thường phục vừa rượt đuổi vừa tránh né vật thể không rõ ở phía trước bay tới, vừa hô lớn, đôi chân hoàn toàn không vì đuổi theo một thời gian dài mà có vẻ mệt mỏi."Mẹ kiếp!" Người đàn ông nọ lại văng tục, đoán chắc cô không dám nổ súng, thân hình vẫn linh hoạt luồn lách trong ngõ hẻm, bộ dáng kia quả thực đối với địa hình chung quanh đây cực kỳ quen thuộc, cho dù dưới tình huống không có bất kỳ ánh sáng nào, vậy mà anh ta vẫn chạy băng băng trong cảnh sát mặc thường phục vẫn kiên trì đuổi theo, càng đuổi càng thấy có gì đó không đúng, cô chắc chắn người người đàn ông kia đang chạy về hướng nội thành, mà đầu hẻm đối diện phía trước chính là một con phố giải trí về đêm phồn hoa nhất của thành phố Thiên Thanh nhíu mày, sợ dẫn đến náo loạn nên cô cất súng vào trước, nhưng bước chân vẫn không ngừng đuổi theo bóng dáng trước mặt...."Két ...."Tiếng thắng xe chói tai truyền đến, Mộ Thiên Thanh phản ứng cực nhanh, thân thể gần như lướt qua chiếc xe kia xoay một vòng tròn sau đó đứng vững ổn định thân thể....Tài xế xe vội vàng xuống xe, không nói hai lời tiến lên xem xét coi Mộ Thiên Thanh có bị thương chỗ nào không, "Thưa cô, cô không sao chứ, có bị thương ở đâu không?""Tôi không sao!" Mộ Thiên Thanh quẳng lại một câu, đang định nhấc chân đuổi theo người nọ thì lại bị tài xế kéo xế giống như rất lo lắng cho tình trạng của Mộ Thiên Thanh, tỏ ra áy náy, "Thật xin lỗi, thật xin lỗi....Có cần tôi đưa cô đi bệnh viện kiểm tra một chút hay không?"Lòng Mộ Thiên Thanh nóng như lửa đốt, ánh mắt đảo một vòng chung quanh, khắp nơi đều là người sinh hoạt về đêm, đầu người nhốn nháo nhưng nào còn bóng dáng của người kia?Mặc dù trong lòng tức giận nhưng cũng không thể nổi giận với người ta, nói thế nào tất cả đều do mình đột nhiên từ ngõ hẻm xông ra, không trách được người ta, "À, tôi thật sự không sao, chắc do tôi không để ý."Tài xế lại nói xin lỗi mấy câu rồi quay lại xe, nhưng lúc mở cửa, ánh mắt lơ đãng liếc nhìn Mộ Thiên Thanh."Đến đầu đường phía trước đón A Thiên!" Tài xế mới ngồi vững vào ghế lái, phía sau xe truyền đến một giọng nói trầm lắng mà đầy từ tính, tao nhã như tiếng đàn vi-ô-lông."Dạ!" Tài xế lên tiếng trả lời, liếc nhìn người đàn ông lạnh lùng hờ hững ngồi ở phía sau qua tấm kính chiếu hậu, ngay sau đó di chuyển tầm mắt khởi động xe rời đàn ông ngồi sau xe khẽ quay đầu nhìn tới chỗ Mộ Thiên Thanh đang đứng ở ven đường cố gắng tìm kiếm mục tiêu qua kính cửa sổ, đôi tròng mắt sắc bén như chim Ưng khẽ híp lại, che giấu đáy mắt sâu thẳm như đại dương mênh mông, đôi môi khẽ nhếch lên nụ cười lạnh lùng khinh thường. Sau đó anh di chuyển tầm mắt, trên gương mặt điển trai như điêu khắc lộ rõ sự lạnh lùng khiến người khác tránh xa ngàn dặm không dám đến gần. Đôi mắt trải qua bao thăng trầm của Lãnh Tiếu Thiên hơi ánh lên chút do dự, môi ông giật nhẹ, cuối cùng vẫn nuốt những lời muốn nói vào.“Không có nguyên nhân nào cả. Tóm lại ai cũng được, trừ Tiêu Thần ra!” Lãnh Tiếu Thiên trầm giọng nói, lời nói hơi mất bình tĩnh thậm chí có chút hấp Tĩnh Hàn mặt không đổi sắc, thấy được cảm xúc trong mắt của Lãnh Tiếu Thiên anh lén hừ lạnh rồi thầm nghĩ Xem ra có rất nhiều người biết vấn đề nằm ở đâu, nhưng chỉ mình anh là không biết gì cả!“Chuyện của tôi, tôi sẽ tự xử lý!” Lãnh Tĩnh Hàn nghiêng người về trước, rũ mắt dụi tàn thuốc trong tay. Sau đó anh đứng dậy, lạnh nhạt nhìn Lãnh Tiếu Thiên “Tôi không biết nguyên nhân là gì? Nhưng chuyện nên tới thì sẽ tới, cha nói có đúng không?”Dứt lời ánh mắt của anh đột ngột trở nên sắc bén, trong phút chốc Lãnh Tiếu Thiên không biết nên phản ứng thế khi Lãnh Tĩnh Hàn đi tới cửa chính rồi Lãnh Tiếu Thiên mới giật mình, ông nhìn bóng lưng to lớn cao ngạo nhưng lại cô độc của anh, đến khi cửa chính bị đóng lại hoàn toàn ông mới nhếch môi cười “Anh Nguyên, nó… càng lúc càng giống anh! Chuyện năm đó… thật sự sẽ liên lụy tới tụi nhỏ sao?”Lãnh Tiếu Thiên thở dài, lông mày nhíu chặc lại, mặc kệ chuyện năm đó ai đúng ai sai. Mọi người đều cho rằng lỗi ở anh Nguyên, nhưng ông tin anh Nguyên sẽ không làm vậy!Ông ngồi nghĩ thêm một lúc mới từ từ đứng dậy, ánh mắt nhìn ra ngoài qua cửa sổ sát đất, bên ngoài là bầu trời xanh thẩm không có một áng mây nào. Ánh mặt trời nóng hừng hực đang chiếu thẳng đó mọi chứng cớ đều đổ dồn về phía anh Nguyên, trong tình hình như vậy…Lãnh Tiếu Thiên cười thê lương, sao ông có thể nói với Tĩnh Hàn đây?“Haizzz…” Lãnh Tiếu Thiên thở dài, thu hồi tầm mắt lại đi lên phòng đó ai đúng ai sai không quan trọng nữa, người đã chết từ lâu rồi. Lúc đầu người biến mất không tung tích, đến khi tìm được Tĩnh Hàn ông cũng rất lo lắng không biết có nên nhận nuôi Tiêu Thần luôn không, nhưng cuối cùng có một số chuyện phát sinh, ông đành phải nhịn không ngờ bọn chúng cứ như cặp song sinh, Tĩnh Hàn sau khi ra nước ngoài cũng dẫn Tiêu Thần đi ông biết hai đứa nó tới Mỹ, quan hệ rất tốt ông mới yên tâm. Có lẽ chuyện năm đó đã chôn vùi rồi, không dính dáng gì tới tình cảm anh em của chúng luôn nghĩ vậy cho tới khi Tiêu Thần chết…Tĩnh Hàn không biết ông luôn theo dõi tụi nó, lúc đó Tiêu Thần vì nó mà chết, ông không cảm động mới là giả. Nhưng đồng thời ông cũng cảm thấy may mắn, dù sao thì người chết là Tiêu Thần, rất nhiều chuyện còn có sự thật cũng sẽ tan thành mây lần đó, Tĩnh Hàn càng lạnh lùng hơn trước, dường như cuộc sống của nó không có tình cảm nữa. Ông giao công ty cho thằng bé, ép buộc nó phải nhận lấy… nguyên nhân đơn giản vì đó là đồ của Tiếu Thiên như chìm vào trong hồi ức, nét mặt nặng nề đứng trước của sổ trong phòng sách. Cẩm tẩu thuốc bằng ngọc trong tay chầm chậm hút, làn khói mờ nhạt mang theo hương vị thoang thoảng lan tỏa xung là thương nhân, không ai có được con đường thuận lợi cả, cũng không ai có thể đảm bảo hạng mục nào mình đầu tư cũng sẽ thành công. Tuy ông kỳ vọng rất nhiều vào Tĩnh Hàn, nhưng trong lòng ông cũng biết rõ, thằng bé làm việc luôn bức người, không chừa thủ đoạn mà dồn đối phương vào chỗ nghe tin MT vì Sun mà kế hoạch không thành, ông cũng hơi ngạc nhiên, sau đó nghe tin khách các hạng mục ở thành phố A đều bị Sun đoạt mất, nhưng mấy thứ này không đáng nói tới. Điều ông ngạc nhiên nhất, người đứng sau Sun lại chính là Tiêu Thần!!Nó không chết, còn lấy thân phận khác xuất hiện trước mặt mọi người!Điều này đại biểu cho cái gì?Lãnh Tiếu Thiên từ từ hít vào một hơi thuốc, sau đó chầm chậm phả ra. Khói trắng mờ che mất tầm nhìn của ông, làm cho cảnh vật trước mắt hơi mờ đi, mà giờ đây vẻ mặt của ông lại càng thêm nặng nề hơn ra… Tiêu Thần đã biết chuyện năm xưa rồi!Không!Lãnh Tiếu Thiên bác bỏ ý nghĩ này của mình, ánh mắt hơi nheo lại dường như muốn bắn vỡ cả lớp cửa thể Tiêu Thần đã biết chuyện lúc ở Mỹ, đồng thời lúc đó nó cũng cứu mạng Tĩnh Hàn. Tuy không nói đây là một tiết mục lừa đảo, nhưng đồng thời cũng cho nó một thời gian để đi con đường với một người có năng lực thời gian năm sáu năm là vừa đủ!Lãnh Tiếu Thiên thu hồi tầm mắt, ông xoay người đi tới bàn làm việc, cầm điện thoại nhấn một dãy số, sau khi bên kia bắt máy ông mới trầm giọng nói “Lão Hàn, khi nào ông về thành phố A?”“Mấy ngày nữa!” Giọng của lão Hàn không nặng nề như mấy ngày trước bị Lãnh Tĩnh Hàn làm khó.“Ừ, tôi chờ ông!”Lão Hàn nhíu mày hỏi “Có chuyện gì hả?”“Ông cũng đang chú ý tới nó. Cần gì giả bộ trước mặt tôi!” Giọng nói của ông pha lẫn chút chế Hàn im lặng một tí, sau đó thì xấu hổ cười rồi đáp lại một Tiếu Thiên cúp máy, hơi lẩm bẩm “Cho dù thế nào đi nữa, tôi cũng phải bảo vệ đứa con duy nhất của anh Nguyên.”***Tại biệt thự của Tiêu Thần, nằm ở lưng chừng Thần ngồi ở ghế dài trong sân, cánh tay dài tùy ý gác lên tay vịn, tay còn lại đang cầm một cái hộp trang sức tinh xảo quý giá. Trên mặt hộp khắc rõ logo Y-rystal màu vàng, chỉ cần coi cái hộp là đã biết bên món đồ bên trong có giá trị không Sâm đứng bên cạnh hơi nghi ngờ, Tiêu Thần cầm cái hộp lâu lắm rồi mà không chịu mở ra. Công ty vàng bạc đá quý Y-rystal thuộc về tập đoàn Thiên Lân vừa mới cử người giao cái hộp này tới, anh tưởng là anh Tiêu đặt làm… nhưng nãy giờ anh ấy vẫn do dự không chịu mở ra, làm anh có cảm giác… món đồ này là Lãnh Tĩn Hàn gửi Thần rút tay đang gác trên tay vịn về, sặc mặt lạnh lùng, ánh mắt sâu xa mở cái hộp ra. Món đồ bên trong đúng như suy nghĩ của anh, chính là “Tình Thiên”.Nếu em khỏe mạnh thì sẽ là trời xanh…Tiêu Thần nhếch môi cười lạnh, ánh mắt càng nhìn càng trở nên sâu sắc, càng nhìn “Tình Thiên” thì nụ cười dần lan tới cả khóe Sâm thấy Tiêu Thần cười như vậy mới âm thầm nhíu mày, không biết sợ dây chuyền này có ý nghĩa gì mà làm anh Tiêu vui vẻ tiếng “bốp” vang lên, Tiêu Thần đóng nắp hộp lại sau đó đứng dậy, liếc nhìn Mục Sâm đang vội vàng thu lại ánh mắt nghi ngờ của mình, lạnh nhạt nói “Cậu ấy nhường tôi một bước, làm vậy trò chơi thiếu hứng thú rồi. Đổi lại cách thức chơi mới thôi!”Sau đó Tiêu Thần vỗ lên bả vai của anh, lộ ra nụ cười quyến rũ xen lẫn mờ ám. Ánh mắt trở nên nghiêm trọng, cầm “Tình Thiên” xoay người đi về phía Sâm nhíu mày nhìn chiếc xe lái đi mất, trong lòng thầm suy nghĩ lời Tiêu Thần vừa Thần vừa lái xe vừa liếc nhìn hộp trang sức đang được đặt trên ghế lái phụ, trong đáy mắt dần dần lan tỏa cơn giận và nguy không thuộc về anh, anh muốn!Thứ thuộc về anh, anh cũng muốn!Năm đó cha mẹ anh thua dưới tay nhà họ…. Anh muốn đòi lại toàn bộ!Ánh mắt Tiêu Thần lóe lên tia lo lắng, nhếch môi cười, không khí trong xe lan tràn mùi vị tàn mắt trời dần dần ngã về chiều tây, mang theo sự ấm áp. Trời cũng bắt đầu đổi gió, mang theo chút lạnh cục cảnh sát khu Nam, khó khăn lắm mới có thời gian rãnh được một tí. Máy ngày nay không biết trời thổi gió gì mà Dạ Ưng lại yên lặng không có tiếng động, khu vực của họ vô cùng yên tĩnh của Dạ Ưng luôn được coi như là “dẫn đầu”, vài xã đoàn thấy họ yên lặng không hành động nên cho rằng thủ lĩnh sẽ đó hành động lớn, vì vậy cả một đám cũng kéo nhau an phận giống như chim đầu thành phố A, Dạ Ưng giống như huyền thoại bóng tối. Bọn chúng gào thét không coi cảnh sát ra gì, vì vậy mà hành động nhỏ nhoi của Dạ Ưng đều không bị người khác chụp đuôi Tuấn ngồi chơi xơi nước, còn Kili thì chơi đánh cờ. Trong mắt mọi người hai người này cứ như một đôi oan gia, họ chỉ cách nhau có một cái cửa số mà luôn chọc phá nhau, xem ra tiệc mừng của hai người này sắp có rồi!Mộ Thiên Thanh ngồi tại chỗ đọc hồ sơ, trước giờ cô làm việc vô cùng nghiêm túc, không có gì có thể quấy rầy cô nhưng hôm nay cô lại ngồi thất Thiên Thanh cầm hồ sơ trong tay lâu lắm rồi mà không động đậy, cứ đọc có một trang, trong đầu không biết đang nghĩ gì nữa. Nói chung là ngồi vậy lâu rồi..“Suỵt suỵt…” Hà Tuấn nháy mắt ra hiệu với Kili, sau đó liếc nhìn Mộ Thiên nhìn theo, thấy dáng vẻ đờ đẫn của Mộ Thiên Thanh thì hơi nhíu mày hỏi “Thiên Thanh, cậu khó chịu ở đâu à?”Cô nghe thấy có người gọi tên mình, mới giật mình, sau đó mới lắc đầu theo phản xạ, “Mình không sao!”“Không sao thật chứ!” Kili nhíu mày hỏi Thiên Thanh cười nhún vai, ý bảo không sao.“Cậu…”“Thiên Thanh, có người kiếm kìa!”Lời của Kili bị tiếng rống của Lý Dược cắt ngang, tất cả mọi người quay đầu nhìn về nơi phát ra âm thanh. Thấy Tiêu Thân mặc áo sơ mi màu xanh nhạt, khoác thêm một cái áo lông màu vàng nhạt ngắn tay bên ngoài phối với quần jean, anh đang cầm một bó hoa hướng dương trên tay, mà trong bó hoa đó đặt một cái người buổi sáng hầu như đã coi tin tức, chỉ liếc mắt nhìn là nhận ra anh ta ngay. Anh lúc này không khí phách giống như lúc mặc đồ vest trên TV mà gây giờ cả người đều tràng ngập hơi thở quyến rũ mờ ám xen lẫn chút tức Thần không tính là một người đàn ông đẹp trai, nhưng chỉ cần anh liếc nhìn ai một cái thì cũng đủ làm cho người khác phải say mê mình.“Tiêu Thần?” Kili ngạc nhiên, cô nhìn Tiêu Thần rồi nhìn Mộ Thiên Thanh không hề ngạc nhiên như mình tưởng, cô ấy chỉ hơi nhíu mày vẻ mặt có chút kháng cự và lạnh Thần hơi nhếch môi cười, dưới ánh mắt của mọi người đi tới chỗ Thiên Thanh, không nói lời nào mà đặt bó hoa lên bàn của cô, sau đó đưa hộp trang sức trong bó hoa cho mày Mộ Thiên Thanh nhíu chặc hơn, đột nhiên cô phát hiện ra cô càng không thích anh. Người này cho cô cảm giác đang lừa gạt bạn tốt của mình, còn tự cho mình là đúng!Mặc dù cô không biết tại sao Lãnh Tĩnh Hàn lại dùng cô để dụ anh ta ra, nhưng trong lòng cô không muốn dính líu gì tới người này.“Hừ!” Tiêu Thần hừ lạnh, đưa hộp trang sức cho cô.“Anh đang công khai đút lót tôi ngay tại đồn cảnh sát à?” Giọng của Mộ Thiên Thanh vô cùng cả mọi người trong cục cảnh sát xém chút nữa là té ngã vì lời nói của Mô Thiên Thần cười không thèm để ý lời của cô, lạnh nhạt nói “Anh đã từng nói, lúc anh trở về sẽ tìm em… và mang nó tới đưa cho em!”Vừa nói Tiêu Thần vừa liếc nhìn hộp trang sức, “Mở ra đi, coi bên trong là gì… nếu em còn muốn xa lánh anh thì anh không ép em nữa!”Mộ Thiên Thanh theo phản xạ không muốn nhìn thấy món đồ bên trong, hộp trang sức trên mặt khắc chữ Y-rystal làm cô kháng cự lại theo bản năng, nhưng hành động ngược với suy nghĩ. Lúc cô phản ứng lại thì mình đã cầm hộp trang sức trong tay, cô nhìn Tiêu Thần rồi cuối cùng từ từ mở hộp trang sức…

truyện chinh phục vợ yêu