Chương 90: Phần 2: Quan tài treo trong hẻm núi -Chương 46. Chương 66: Phần 2: Quan tài treo trong hẻm núi - Chương 21. Mê Vợ Không Lối Về. Ngôn Tình; Ngược; Sủng Thần Đạo Đan Tôn. Tiên Hiệp; Huyền Huyễn Thế Giới Hoàn Mỹ
Còn niềm sung sướng nào bằng khi được tiếp xúc các đàn chị đàn anh, bậc thầy cô xuất chúng. Mỗi ngày tôi được tắm gội trong biển thơ, và tưởi tẩm suối văn chương. Đọc tác phẩm nào cũng đều thấy có cái hay riêng để học hỏi, tác giả này có lối văn trong sáng, tác giả kia ý tưởng hay, tác giả nọ
Số chương. 100c 100c - 300c 300c - 600c 600c - 1000c 1000c Mê Vợ Không Lối Về Chiêu Tài Tiến Bảo Thêm vào yêu thích Bỏ yêu thích. HOT 2.495 chương. Cục 90 chương. Vụng Trộm Không Thể Giấu Trúc D
Mê Vợ Không Lối Về. Chương 244: Anh có thể nghiêm túc một chút được không? Chương 245: Chuyện xấu của cô. Chương 246: Em chỉ có thể thuộc về anh. Chương 247: Ai cũng sẽ thay đổi. Chương 248: Không tìm được niềm vui cho chính mình. Chương 249: Mang thai lúc 16 tuổi. Chương 250
Chương 1223 Full C1223. Người chồng hờ của nữ giám đốc. Tư Kiều. Chương 1311 Full C1311. Mê vợ không lối về. Chiêu Tài Tiến Bảo. Chương 1073 C1073. Hợp đồng hôn nhân của tổng tài cao lãnh. Nghiêm Như Bạch. Chương 772 C772.
Vay Tiền Trả Góp 24 Tháng. Mê Vợ Không Lối Về CHƯƠNG 90 NỢ NHÂN TÌNH, ĐỀN BẰNG CƠ THỂ Tông Triển Bạch sáp cơ thể đến gần, cô bất giác mà xê xích ra sau, đằng sau là lưng ghế không có nhiều không gian cho cô. Rất nhanh thì lồng ngực vững chắc của anh đã đè lên người của cô, gần như là kín kẽ, toàn thân cứng nhắc không dám nhúc nhích. Tông Triển Bạch vén một lọn tóc qua tai của cô, khoé môi sáp gần đến bờ má của cô, ngữ khí trầm thấp, mang tiếng ngân nga mà nói “Lợi dụng tôi xong, liền muốn đi, không cần cho thù lao sao?” “…” Lúc này, Lâm Tử Lạp có chút hối hận đã lợi dụng Tông Triển Bạch đi báo thù Hà Khiếu Ninh rồi. Tông Triển Bạch khẽ xê cơ thể ra một chút, cài dây an toàn cho cô, cả quá trình, Lâm Tử Lạp không dám phản kháng nữa. Bởi vì đích thực là cô đã lợi dụng anh. Tông Triển Bạch thu người lại, khởi động xe, lái xe rời khỏi chỗ này. Lâm Tử Lạp dựa vào cửa sổ, trong lòng trầm tư một hồi, mới mở miệng nói “Hồi nãy đã lợi dụng anh mà chưa có sự đồng ý của anh, là sự đường đột của tôi, anh muốn bao nhiêu tiền?” “…” Tông Triển Bạch rất muốn gào với cô một tiếng, anh rất thiếu tiền sao? cập nhật nhanh nhất.“Tôi không cần tiền.” Lâm Tử Lạp không điềm tĩnh nữa “Vậy anh muốn thù lao gì?” Anh nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt thẳng thừng, đôi con ngươi màu đen mang theo sắc màu ôn nhu, còn có thêm vài phần trầm tư “Hay là, nợ nhân tình, lấy cơ thể trả đi?” “…” Lâm Tử Lạp bây giờ chỉ có một suy nghĩ, mau mau rời khỏi anh. Trước đây sao cô không phát hiện, anh—không biết xấu hổ như vậy chứ. Là lưu manh sao? Tông Triển Bạch cười, ánh mắt liếc qua khoé mắt cô “Có phải đang mắng tôi trong lòng không?” Sắc mặt Lâm Tử Lạp chợt căng cứng lại, hồi nãy cô đã nói ra suy nghĩ trong lòng mình rồi sao? Anh nghe thấy rồi ư? Cô lắp ba lắp bắp mà mở miệng giải thích “Không, không có mắng anh.” Tông Triển Bạch nhếch khoé môi lên, không có trả lời. Lâm Tử Lạp chột dạ, cẩn thận dè dặt mà dời chủ đề “Chúng ta đi đâu?” “Tôi đói.” Anh nhìn về phía trước. “…” Khắp người Lâm Tử Lạp đổ đầy mồ hôi, cũng không dám mở miệng nói chuyện nữa. Cứ cảm thấy mình có nói gì, cũng đều sẽ bị anh xuyên tạc. “Nghĩ gì vậy?” Tông Triển Bạch nghiêng đầu nhìn cô một cái. Cứ cảm thấy sắc mặt cô không đúng lắm, mà sau đó anh giống như là hiểu ra gì đó, khẽ cười một tiếng “Không có ăn em, ăn cơm.”Đọc thêm nhiều truyện hay tại truyenfull “…” Mặt của Lâm Tử Lạp lập tức đỏ bừng lên, hồi nãy cô nghĩ bậy rồi. Nghĩ bậy thì cũng thôi đi. Còn bị người ta nhìn ra nữa. Mất mặt, mất đến Thái Bình Dương rồi. Cô cúi đầu, hận không thể tìm một cái lỗ để chui xuống. Ánh mắt Tông Triển Bạch rơi trên bờ má ửng hồng của cô, khoé môi cong lên. Rất nhanh anh đã ngừng xe ở cửa một nhà hàng. Lâm Tử Lạp thông qua cửa sổ xe nhìn một cái, một nhà hàng Trung. Cô cởi dây an toàn ra, đẩy cửa xe đi xuống, Tông Triển Bạch đứng ở đầu xe đợi cô “Nhà hàng Trung này không tệ đâu.” Lâm Tử Lạp nhàn nhạt ừm một tiếng, ánh mắt cũng không dám rơi trên người anh. Dường như lại nghĩ ra cái gì đó, cô đột nhiên ngẩng đầu lên “Bữa này tôi mời.” Tông Triển Bạch đi tới, cánh tay đặt trên vai cô, học theo tư thế của cô, ám muội mà nói “Chỉ một bữa cơm cũng muốn tống cổ tôi đi sao?” Hơi thở khi anh nói chuyện, thổi bay mái tóc bên tai của cô. Giống như là đang trêu ghẹo. Lâm Tử Lạp khẽ nghiêng mặt qua, trong lòng hối hận. Nếu như sớm biết kết quả, cô tuyệt đối sẽ không vì báo thù Hà Khiếu Ninh mà đi chọc vào anh đâu. Cô có chút cảm giác như mình tự lấy đá đập vào chân của mình vậy. Đã chọc Hà Khiếu Ninh tức điên không đang đọc tại truyenfull Nhưng bản thân cô thì sao? Đến độ bị anh trêu ghẹo. “Mượn danh nghĩa của anh mà thôi, một bữa cơm là đủ rồi.” Lâm Tử Lạp hạ vai xuống, không có chỗ chống đỡ, Tông Triển Bạch không thể không đặt cánh tay xuống. “Đi thôi.” Lâm Tử Lạp sải bước đi vào trong trước. Cô phát hiện mình ở trước mặt của Tông Triển Bạch, luôn là ở bên bị động. Nhớ quay lại đọc tiếp tại để ủng hộ chúng mình không thể mãi như vậy được. Nếu không bị anh bám mãi chuyện này, thì đừng hòng xong. Cô cần phải cướp lại quyền chủ động. “…” Tông Triển Bạch nhìn chằm chằm vào bóng lưng mảnh mai đó, sờ sờ vào môi, mỉm cười. Đi vào nhà hàng, Lâm Tử Lạp chọn một chỗ sát cửa sổ, ngồi xuống. Tông Triển Bạch không nhanh không chậm mà đi vào, ngồi ở đối diện Lâm Tử Lạp. Nhân viên phục vụ đưa menu tới. Lâm Tử Lạp nhận lấy rồi đưa cho Tông Triển Bạch “Tôi chưa đến đây qua, không biết có món gì đặc sản, anh chọn đi.” Tông Triển Bạch nhìn cô một cái, biết cô có chủ ý gì, nhưng không có vạch trần, mà nhận lấy menu, chọn vài món đặc sản ở đây, rồi gấp menu lại “Cứ vậy đã.” Nhân viên phục vụ nhận lấy menu “Dạ được, xin đợi một lúc, sẽ lên món nhanh nhất có thể cho ngài.” Nhân viên phục vụ lui xuống. Sau đó trong thời gian đợi đồ ăn lên, Tông Triển Bạch một tay đỡ trán, ánh mắt nhìn qua nhìn lại khuôn mặt của Lâm Tử Lạp. Lâm Tử Lạp bị nhìn đến mất tự nhiên, vươn tay sờ sờ mặt “Trên mặt tôi có thứ gì sao?” “Không có.” “Vậy anh nhìn cái gì?” “Đẹp.” “…” Lâm Tử Lạp né ánh mắt anh “Xàm.” Không bao lâu, nhân viên phục vụ bưng đồ ăn lên. Quả thực là đồ ăn đặc sản, những món ăn mà Lâm Tử Lạp chưa ăn qua, nhìn rất ngon mắt, không biết mùi vị thế nào. Tông Triển Bạch múc cho cô một chén canh “Nếm thử cái này đi.” Không nhìn thấy trong canh có nguyên liệu gì, chỉ là màu trắng đặc sệt, ngửi có mùi hương thanh thanh. Vốn dĩ muốn đi ăn cùng với Tạ Na, kết quả gặp phải Hà Khiếu Ninh, lỡ đi không ít thời gian, lúc này bụng cô thật sự rất đói rồi. Đặc biệt là khi ngửi thấy mùi hương của canh, rất là muốn ăn. Cô múc một muỗng bỏ vào miệng mình, rất tươi, cảm giác rất trơn. “Ngon không.” Tông Triển Bạch nhìn biểu cảm của cô. Lâm Tử Lạp gật gật đầu “Ngon.” Mùi vị quả thực không tồi. “Còn cái này nữa.” Tông Triển Bạch gắp một miếng chả tôm đặt vào đĩa của cô. Lâm Tử Lạp rũ mắt xuống, uống canh. Cô không thích ứng được lòng tốt và sự quan tâm của Tông Triển Bạch. Cô mất đi sự thèm truyenfull nhé, chúc luôn vui! Nội tâm băn khoăn. “Tại sao lại huỷ hôn?” Thật sự như Dục Tú nói, vì cô sao? Tông Triển Bạch uống ngụm nước “Sao lại đột nhiên hỏi cái này?” Lâm Tử Lạp ngẩng đầu lên nhìn anh “Tôi muốn biết.” Tông Triển Bạch chậm rãi đặt ly nước xuống, nhìn cô một cái “Không hợp thì huỷ thôi, làm gì có nhiều lý do như vậy?” Có mong đợi thì sẽ có thất vọng. Quả nhiên. ********** truyenfull xin giới thiệu tới bạn đọc truyện Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc ********** Sao có thể là vì cô chứ? Cô cười tự giễu một cái. Cười sự si tâm hoang tưởng của mình. Cười, rõ ràng biết là không thể, còn muốn trông đợi nữa chứ. “Cô Hà ở bên anh Tông lâu như vậy rồi, nói vứt bỏ là vứt bỏ, thật là vô tình.” Tông Triển Bạch nhai chả tôm trong miệng, từng chút từng chút, anh đặt đũa xuống, giống như đang suy nghĩ gì đó. Qua một hồi, anh mới chậm rãi mở miệng hỏi “Em mới gọi tôi là gì?” “Anh Tông.” Lâm Tử Lạp gần như là theo bản năng mà trả lời. Anh nghiêm túc mà đánh giá “Tôi không thích cái xưng hô này.” “Vậy, Tổng giám đốc Tông?” Lâm Tử Lạp đổi một cái khác. “Cũng không được.” “…” Anh lại gắp một miếng chả tôm như ngọc trắng bỏ vào miệng, chậm rãi nhai, khoé môi khẽ nhúc nhích “Tôi cảm thấy, vẫn là cái xưng hô ông xã nghe thuận tai nhất.”
“Tôi có thứ này muốn đưa cho anh, tôi gửi tới công ty hay là anh tới lấy?” Tiếng Tần Nhã truyền ra tới bây giờ Tần Nhã cũng không hiểu tại sao đột nhiên anh lại muốn Tô Trạm xuất hiện đưa hai đứa trẻ không biết tại sao anh lại đi Bạch Thành.“Đồ gì?” Tông Cảnh Hạo nhìn qua ngoài cửa, theo như định vị của Trình ɖu͙ƈ Ôn phía trước càng đi càng không giống nơi có bệnh viện.“Là một phát chuyển nhanh, người nhận là Lâm Tân Ngôn, nhưng bên trêи không có tên và địa chỉ người gửi, sau khi chị Lâm xem xong thì bảo tôi giao cho anh, bên trong có gì tôi cũng không biết.” Vừa nói xong, cô lại giải thích thêm “Đột nhiên anh bảo Tô Trạm tới dẫn hai đứa trẻ đi, tôi nghĩ chị ấy đã phát hiện ra.”Tông Cảnh Hạo biết Tô Trạm đột nhiên xuất hiện ở nơi ở của cô, chắc chắn cô sẽ phát hiện ra, theo như tin tức Thẩm Bồi Xuyên vụ án của Văn Khuynh mấy ngày nữa sẽ có kết vậy anh nghĩ, đợi khi từ Bạch Thành trở về, vụ án của Văn Khuynh chắc cũng đã được xử xong.“Cứ để ở chỗ cô, sau khi tôi về, cô hãy đưa cho tôi.”Anh cũng chỉ đi Bạch Thành một khaonrg thời gian, thăm Tông Khải Phong xong còn phải quay về, bây giờ anh không ở thành phố B, cũng không cần gửi ở công ty.“Vậy được, sau khi anh về thì liên hệ với tôi.”“Chỗ này sẽ có bệnh viện sao?” Tô Trạm lái xe ở phía trước nhìn về phía sau một lát “Nói này hơi quen đó.”Bên kia đầu dây, Tần Nhã nghe thấy tiếng của Tô Trạm nên nói một câu “Tôi cúp máy đây” rồi ngắt điện Cảnh Hạo cất điện thoại đi, anh sớm đã phát hiện ra nơi này rất giống với nơi lần trước Lâm Tân Ngôn học làm sợi Hương Vân với Trình ɖu͙ƈ Ôn.“Cứ đi theo địa chỉ đi.” Chắc Tông Khải Phong không hề ở bệnh đi dọc theo con đường xi măng, rất nhanh đã nhìn thấy một ngôi nhà diện tích rộng, những ngôi nhà với kiến trúc đặc trưng của tứ hợp viện.“Đây là đâu?” Tô Trạm thắc mắc.“Đây là nhà của bà nội.” Tông Ngôn Thần nói, lần trước Lâm Tân Ngôn đưa cậu và em gái tới đây nên cậu mới Trạm quay qua nhìn cậu rồi lại nhìn Tông Cảnh Hạo. Rõ ràng bà nội mà cậu nói là Trình ɖu͙ƈ Tú, vậy thì đây là nhà họ cảm của Tông Cảnh Hạo cũng không mấy kϊƈɦ động, cho dù có cũng nén lại trong lòng không hề để lộ ra ngoài mặt. Xe dừng trước nhà, anh đẩy cửa xe xuống, được về thăm chốn cũ, hai đứa trẻ không nén nổi vui mừng cũng xuống theo.“Ông nội ở trong sao?” Tông Ngôn Hi hỏi.“Chắc là vậy.” Tông Khải Phong tới Bạch Thành, nơi có thể dừng chân cũng chỉ có nhà họ Trình này, Trình ɖu͙ƈ Ôn từ trong nhà đi ra, thấy hai đứa trẻ cũng tới, bước chân cũng nhanh hơn “Ô, hai đứa cũng tới rồi.”“Chúng cháu tới thăm ông nội.” Hai đứa nhỏ đồng thanh.“Tốt, tốt, tốt.” Trình ɖu͙ƈ Ôn vội vàng nói tốt, nhìn ông vui biết đây mọi chuyện sáng tỏ, Tông Cảnh Hạo có thể đưa con tới thăm nhà họ Trình, trong lòng ông có thể không kϊƈɦ động sao?Ông vui mừng khôn tả ngẩng đầu lên nhìn Tông Cảnh Hạo nhưng lại nhận ra anh không cùng tâm trạng với ông, vẫn là vẻ mặt lạnh lùng ngày không giữ được nụ cười nhưng khi nhìn thấy hai đứa nhỏ, ông lại vẫn cười “Vào nhau cả đi.”Bước lên bậc thềm, bước qua ngưỡng cửa bước vào sân, Tô Trạm nhìn xung quanh thở dài một nhìn ngôi nhà này cũng có thể thấy nhà họ Trình cũng là một dòng họ lớn, có gia thế, kiểu xây dựng này giống như truyền đăng tổ tiên hơn, bây giờ ít có ngôi nhà nào giữ được công trình tốt như vậy với diện tích lớn.“Wow, chiếc xích đu lớn của con vẫn còn.” Sau khi vào trong nhà, Tông Ngôn Hi buông tay ba ra, chạy tới chiếc xích đu phía dưới Cảnh Hạo nhìn con gái nghĩ thầm, lần trước tới Bạch Thành, Lâm Tân Ngôn lấy cớ đưa chúng ra ngoài chắc là tới đây, tới đây cô cũng biết được tất cả bí mật.“Ba cháu ở phòng kia, ông ấy đang đợi cháu, ông ấy muốn gặp cháu, sợ cháu không tới nên mới nói là bị bệnh nằm viện.” Trình ɖu͙ƈ Ôn giải Cảnh Hạo phát hiện ra đây không giống đường tới bệnh viện đã đoán ra rồi, anh lạnh lùng ừm “Tô Trạm, cậu trông hai đứa nhỏ.”“Yên tâm, bác ở đây rồi.” Trình ɖu͙ƈ Ôn vội vàng nói, đây là nhà họ Trình, họ tới đây ông có trách nhiệm phải chăm phải Tông Cảnh Hạo không tin tưởng ông mà chưa từng tiếp xúc với ông, không có tình cảm nên vẫn thiên về Tô Trạm Trạm gật đầu “Anh vào trong đi.”Anh ừm một tiếng. Trình ɖu͙ƈ Ôn hơi thất vọng, khẽ thở dài, Tô Trạm thay anh giải thích “Tính của anh ta là vậy, ông đừng để ý.”“Cậu ngồi đi.” Trình ɖu͙ƈ Ôn không tiếp lời, dưới gốc cây, ông đặt một chiếc ghế đan bằng liễu gai và một chiếc bàn với một chiếc cốc uống nước từ ấm đun nước, ông rót một cốc nước cho Tô Trạm “Đi đường mệt rồi chứ.”Tô Trạm nói vẫn Cảnh Hạo bước vào gian phòng. Đồ đạc trong nhà trông giống phòng của một cô gái nhỏ vậy. Trước cửa sổ, Tông Khải Phong đắp một chiếc chăn mỏng nằm trêи ghế xoay. Mái tóc đen khi trẻ của ông giống như tuyết đầu mùa đông. Đầu tóc bạc phơ, những nếp nhăn trêи khuôn mặt ông như in hằn sóng gió của quá khứ.“Con tới rồi.” Tông Khải Phong không quay đầu Cảnh Hạo chưa đáp lại chỉ từ từ đi tới, ông gọi anh tới chắc có chuyện muốn này, anh muốn làm thính giả đứng trước cửa sổ nhìn ra rừng cây ngoài cửa sổ, mùa này cây cối xanh tươi, tán lá tươi tốt, che phủ một vùng rộng lớn bóng râm, lốm đốm ánh sáng cùng bóng tối rơi xuống đất.“Chắc con cũng biết đây là đâu rồi.” Tông Khải Phong chưa từng ngẩng lên nhìn, hai mắt rủ xuống than thở “Cả đời này, ba làm rất nhiều chuyện hối hận.”“Ba hy vọng con đừng đi theo vế xe đổ của ba, đến khi mất đi mới hối hận.” Giọng ông trầm lặng, vô cùng thê đời này của ông, nếu như phân tích kỹ sẽ thấy như một chuyện cười, nhìn như không có lỗi với ai nhưng vì ông không đủ quyết đoán chuyện không nên tới mới xảy như lúc đầu ông biết rõ Văn Nhàn đã có người trong lòng mà quả quyết từ chối cuộc hôn nhân đó, sẽ không có tất cả những chuyện sau này.“Ban đầu bà ấy gả cho ba đều là vì con, hơn hai mươi năm này chúng ta nhìn như vợ chồng hạnh phúc nhưng ba không biết bà ấy từng yêu ba.”Dù gì trước đó bà ấy đã có tình cảm với Bạch Hồng Phi, lại là tình đầu, cả đời Bạch Hồng Phi không lấy vợ, tình cảm ấy không hề thay đổi, nếu không phải có người xen vào, có lẽ họ đã sống hạnh phúc tới vì biết bà ấy có mối tình đầu với Bạch Hồng Phi, nên cho dù có chung sống dưới một mái nhà, ba cũng luôn giữ trong lòng. Tới khi hiểu rõ cảm xúc của mình, ba cũng chưa từng thổ lổ với Trình ɖu͙ƈ khi bà ấy ra đi, ba mới hối hận đã không không hy vọng con trai mình sẽ vì chuyện đời trước mà làm ra chuyện có lỗi với bản tha thiết nói “Ba nghĩ, với tình yêu bà ấy dành cho con, bà ấy nhất định muốn con hạnh phúc chứ không muốn con vì báo thù mà làm hại người mình yêu, con không phải trerc ôn, chắc chắn con hiểu rõ trái tim mình.”“Ba cũng từng muốn ngăn cản, vốn mốn con và cô chủ nhà họ Hà kết hôn để sau này biết được mọi chuyện...chưa từng nghĩ, cứ mãi như vậy, cuối cùng cũng không tránh được, có lẽ là duyên phận, tránh cũng tránh không được.”
Tông Triển Bạch sáp cơ thể đến gần, cô bất giác mà xê xích ra sau, đằng sau là lưng ghế không có nhiều không gian cho nhanh thì lồng ngực vững chắc của anh đã đè lên người của cô, gần như là kín kẽ, toàn thân cứng nhắc không dám nhúc Triển Bạch vén một lọn tóc qua tai của cô, khoé môi sáp gần đến bờ má của cô, ngữ khí trầm thấp, mang tiếng ngân nga mà nói “Lợi dụng tôi xong, liền muốn đi, không cần cho thù lao sao?”“...”Lúc này, Lâm Tử Lạp có chút hối hận đã lợi dụng Tông Triển Bạch đi báo thù Hà Khiếu Ninh Triển Bạch khẽ xê cơ thể ra một chút, cài dây an toàn cho cô, cả quá trình, Lâm Tử Lạp không dám phản kháng vì đích thực là cô đã lợi dụng Triển Bạch thu người lại, khởi động xe, lái xe rời khỏi chỗ Tử Lạp dựa vào cửa sổ, trong lòng trầm tư một hồi, mới mở miệng nói “Hồi nãy đã lợi dụng anh mà chưa có sự đồng ý của anh, là sự đường đột của tôi, anh muốn bao nhiêu tiền?”“...”Tông Triển Bạch rất muốn gào với cô một tiếng, anh rất thiếu tiền sao?“Tôi không cần tiền.”Lâm Tử Lạp không điềm tĩnh nữa “Vậy anh muốn thù lao gì?”Anh nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt thẳng thừng, đôi con ngươi màu đen mang theo sắc màu ôn nhu, còn có thêm vài phần trầm tư “Hay là, nợ nhân tình, lấy cơ thể trả đi?”“...”Lâm Tử Lạp bây giờ chỉ có một suy nghĩ, mau mau rời khỏi đây sao cô không phát hiện, anh-không biết xấu hổ như vậy lưu manh sao?Tông Triển Bạch cười, ánh mắt liếc qua khoé mắt cô “Có phải đang mắng tôi trong lòng không?”Sắc mặt Lâm Tử Lạp chợt căng cứng lại, hồi nãy cô đã nói ra suy nghĩ trong lòng mình rồi sao?Anh nghe thấy rồi ư?Cô lắp ba lắp bắp mà mở miệng giải thích “Không, không có mắng anh.” Tông Triển Bạch nhếch khoé môi lên, không có trả Tử Lạp chột dạ, cẩn thận dè dặt mà dời chủ đề “Chúng ta đi đâu?”“Tôi đói.” Anh nhìn về phía trước.“...”Khắp người Lâm Tử Lạp đổ đầy mồ hôi, cũng không dám mở miệng nói chuyện cảm thấy mình có nói gì, cũng đều sẽ bị anh xuyên tạc.“Nghĩ gì vậy?” Tông Triển Bạch nghiêng đầu nhìn cô một cảm thấy sắc mặt cô không đúng lắm, mà sau đó anh giống như là hiểu ra gì đó, khẽ cười một tiếng “Không có ăn em, ăn cơm.”“...”Mặt của Lâm Tử Lạp lập tức đỏ bừng lên, hồi nãy cô nghĩ bậy bậy thì cũng thôi bị người ta nhìn ra mặt, mất đến Thái Bình Dương cúi đầu, hận không thể tìm một cái lỗ để chui mắt Tông Triển Bạch rơi trên bờ má ửng hồng của cô, khoé môi cong nhanh anh đã ngừng xe ở cửa một nhà Tử Lạp thông qua cửa sổ xe nhìn một cái, một nhà hàng cởi dây an toàn ra, đẩy cửa xe đi xuống, Tông Triển Bạch đứng ở đầu xe đợi cô “Nhà hàng Trung này không tệ đâu.”Lâm Tử Lạp nhàn nhạt ừm một tiếng, ánh mắt cũng không dám rơi trên người như lại nghĩ ra cái gì đó, cô đột nhiên ngẩng đầu lên “Bữa này tôi mời.”Tông Triển Bạch đi tới, cánh tay đặt trên vai cô, học theo tư thế của cô, ám muội mà nói “Chỉ một bữa cơm cũng muốn tống cổ tôi đi sao?”Hơi thở khi anh nói chuyện, thổi bay mái tóc bên tai của như là đang trêu Tử Lạp khẽ nghiêng mặt qua, trong lòng hối như sớm biết kết quả, cô tuyệt đối sẽ không vì báo thù Hà Khiếu Ninh mà đi chọc vào anh có chút cảm giác như mình tự lấy đá đập vào chân của mình chọc Hà Khiếu Ninh tức điên không bản thân cô thì sao?Đến độ bị anh trêu ghẹo.“Mượn danh nghĩa của anh mà thôi, một bữa cơm là đủ rồi.” Lâm Tử Lạp hạ vai xuống, không có chỗ chống đỡ, Tông Triển Bạch không thể không đặt cánh tay xuống.“Đi thôi.”Lâm Tử Lạp sải bước đi vào trong phát hiện mình ở trước mặt của Tông Triển Bạch, luôn là ở bên bị không thể mãi như vậy không bị anh bám mãi chuyện này, thì đừng hòng cần phải cướp lại quyền chủ động.“...”Tông Triển Bạch nhìn chằm chằm vào bóng lưng mảnh mai đó, sờ sờ vào môi, mỉm vào nhà hàng, Lâm Tử Lạp chọn một chỗ sát cửa sổ, ngồi Triển Bạch không nhanh không chậm mà đi vào, ngồi ở đối diện Lâm Tử viên phục vụ đưa menu Tử Lạp nhận lấy rồi đưa cho Tông Triển Bạch “Tôi chưa đến đây qua, không biết có món gì đặc sản, anh chọn đi.”Tông Triển Bạch nhìn cô một cái, biết cô có chủ ý gì, nhưng không có vạch trần, mà nhận lấy menu, chọn vài món đặc sản ở đây, rồi gấp menu lại “Cứ vậy đã.”Nhân viên phục vụ nhận lấy menu “Dạ được, xin đợi một lúc, sẽ lên món nhanh nhất có thể cho ngài.”Nhân viên phục vụ lui đó trong thời gian đợi đồ ăn lên, Tông Triển Bạch một tay đỡ trán, ánh mắt nhìn qua nhìn lại khuôn mặt của Lâm Tử Tử Lạp bị nhìn đến mất tự nhiên, vươn tay sờ sờ mặt “Trên mặt tôi có thứ gì sao?”“Không có.”“Vậy anh nhìn cái gì?”“Đẹp.”“...”Lâm Tử Lạp né ánh mắt anh “Xàm.”Không bao lâu, nhân viên phục vụ bưng đồ ăn thực là đồ ăn đặc sản, những món ăn mà Lâm Tử Lạp chưa ăn qua, nhìn rất ngon mắt, không biết mùi vị thế Triển Bạch múc cho cô một chén canh “Nếm thử cái này đi.”Không nhìn thấy trong canh có nguyên liệu gì, chỉ là màu trắng đặc sệt, ngửi có mùi hương thanh dĩ muốn đi ăn cùng với Tạ Na, kết quả gặp phải Hà Khiếu Ninh, lỡ đi không ít thời gian, lúc này bụng cô thật sự rất đói biệt là khi ngửi thấy mùi hương của canh, rất là muốn múc một muỗng bỏ vào miệng mình, rất tươi, cảm giác rất trơn.“Ngon không.” Tông Triển Bạch nhìn biểu cảm của Tử Lạp gật gật đầu “Ngon.”Mùi vị quả thực không tồi.“Còn cái này nữa.” Tông Triển Bạch gắp một miếng chả tôm đặt vào đĩa của Tử Lạp rũ mắt xuống, uống không thích ứng được lòng tốt và sự quan tâm của Tông Triển Bạch. Cô mất đi sự thèm tâm băn khoăn.“Tại sao lại huỷ hôn?”Thật sự như Dục Tú nói, vì cô sao?Tông Triển Bạch uống ngụm nước “Sao lại đột nhiên hỏi cái này?”Lâm Tử Lạp ngẩng đầu lên nhìn anh “Tôi muốn biết.”Tông Triển Bạch chậm rãi đặt ly nước xuống, nhìn cô một cái “Không hợp thì huỷ thôi, làm gì có nhiều lý do như vậy?”Có mong đợi thì sẽ có thất có thể là vì cô chứ?Cô cười tự giễu một sự si tâm hoang tưởng của rõ ràng biết là không thể, còn muốn trông đợi nữa chứ.“Cô Hà ở bên anh Tông lâu như vậy rồi, nói vứt bỏ là vứt bỏ, thật là vô tình.”Tông Triển Bạch nhai chả tôm trong miệng, từng chút từng chút, anh đặt đũa xuống, giống như đang suy nghĩ gì một hồi, anh mới chậm rãi mở miệng hỏi “Em mới gọi tôi là gì?”“Anh Tông.” Lâm Tử Lạp gần như là theo bản năng mà trả nghiêm túc mà đánh giá “Tôi không thích cái xưng hô này.”“Vậy, Tổng giám đốc Tông?” Lâm Tử Lạp đổi một cái khác.“Cũng không được.”“...”Anh lại gắp một miếng chả tôm như ngọc trắng bỏ vào miệng, chậm rãi nhai, khoé môi khẽ nhúc nhích “Tôi cảm thấy, vẫn là cái xưng hô ông xã nghe thuận tai nhất.”
CHƯƠNG 90 NỢ NHÂN TÌNH, ĐỀN BẰNG CƠ THỂ CHƯƠNG 90 NỢ NHÂN TÌNH, ĐỀN BẰNG CƠ THỂ Tông Triển Bạch sáp cơ thể đến gần, cô bất giác mà xê xích ra sau, đằng sau là lưng ghế không có nhiều không gian cho cô. Rất nhanh thì lồng ngực vững chắc của anh đã đè lên người của cô, gần như là kín kẽ, toàn thân cứng nhắc không dám nhúc nhích. Tông Triển Bạch vén một lọn tóc qua tai của cô, khoé môi sáp gần đến bờ má của cô, ngữ khí trầm thấp, mang tiếng ngân nga mà nói “Lợi dụng tôi xong, liền muốn đi, không cần cho thù lao sao?” “...” Lúc này, Lâm Tử Lạp có chút hối hận đã lợi dụng Tông Triển Bạch đi báo thù Hà Khiếu Ninh rồi. Tông Triển Bạch khẽ xê cơ thể ra một chút, cài dây an toàn cho cô, cả quá trình, Lâm Tử Lạp không dám phản kháng nữa. Bởi vì đích thực là cô đã lợi dụng anh. Tông Triển Bạch thu người lại, khởi động xe, lái xe rời khỏi chỗ này. Lâm Tử Lạp dựa vào cửa sổ, trong lòng trầm tư một hồi, mới mở miệng nói “Hồi nãy đã lợi dụng anh mà chưa có sự đồng ý của anh, là sự đường đột của tôi, anh muốn bao nhiêu tiền?” “...” Tông Triển Bạch rất muốn gào với cô một tiếng, anh rất thiếu tiền sao? “Tôi không cần tiền.” Lâm Tử Lạp không điềm tĩnh nữa “Vậy anh muốn thù lao gì?” Anh nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt thẳng thừng, đôi con ngươi màu đen mang theo sắc màu ôn nhu, còn có thêm vài phần trầm tư “Hay là, nợ nhân tình, lấy cơ thể trả đi?” “...” Lâm Tử Lạp bây giờ chỉ có một suy nghĩ, mau mau rời khỏi anh. Trước đây sao cô không phát hiện, anh-không biết xấu hổ như vậy chứ. Là lưu manh sao? Tông Triển Bạch cười, ánh mắt liếc qua khoé mắt cô “Có phải đang mắng tôi trong lòng không?” Sắc mặt Lâm Tử Lạp chợt căng cứng lại, hồi nãy cô đã nói ra suy nghĩ trong lòng mình rồi sao? Anh nghe thấy rồi ư? Cô lắp ba lắp bắp mà mở miệng giải thích “Không, không có mắng anh.” Tông Triển Bạch nhếch khoé môi lên, không có trả lời. Lâm Tử Lạp chột dạ, cẩn thận dè dặt mà dời chủ đề “Chúng ta đi đâu?” “Tôi đói.” Anh nhìn về phía trước. “...” Khắp người Lâm Tử Lạp đổ đầy mồ hôi, cũng không dám mở miệng nói chuyện nữa. Cứ cảm thấy mình có nói gì, cũng đều sẽ bị anh xuyên tạc. “Nghĩ gì vậy?” Tông Triển Bạch nghiêng đầu nhìn cô một cái. Cứ cảm thấy sắc mặt cô không đúng lắm, mà sau đó anh giống như là hiểu ra gì đó, khẽ cười một tiếng “Không có ăn em, ăn cơm.” “...” Mặt của Lâm Tử Lạp lập tức đỏ bừng lên, hồi nãy cô nghĩ bậy rồi. Nghĩ bậy thì cũng thôi đi. Còn bị người ta nhìn ra nữa. Mất mặt, mất đến Thái Bình Dương rồi. Cô cúi đầu, hận không thể tìm một cái lỗ để chui xuống. Ánh mắt Tông Triển Bạch rơi trên bờ má ửng hồng của cô, khoé môi cong lên. Rất nhanh anh đã ngừng xe ở cửa một nhà hàng. Lâm Tử Lạp thông qua cửa sổ xe nhìn một cái, một nhà hàng Trung. Cô cởi dây an toàn ra, đẩy cửa xe đi xuống, Tông Triển Bạch đứng ở đầu xe đợi cô “Nhà hàng Trung này không tệ đâu.” Lâm Tử Lạp nhàn nhạt ừm một tiếng, ánh mắt cũng không dám rơi trên người anh. Dường như lại nghĩ ra cái gì đó, cô đột nhiên ngẩng đầu lên “Bữa này tôi mời.” Tông Triển Bạch đi tới, cánh tay đặt trên vai cô, học theo tư thế của cô, ám muội mà nói “Chỉ một bữa cơm cũng muốn tống cổ tôi đi sao?” Hơi thở khi anh nói chuyện, thổi bay mái tóc bên tai của cô. Giống như là đang trêu ghẹo. Lâm Tử Lạp khẽ nghiêng mặt qua, trong lòng hối hận. Nếu như sớm biết kết quả, cô tuyệt đối sẽ không vì báo thù Hà Khiếu Ninh mà đi chọc vào anh đâu. Cô có chút cảm giác như mình tự lấy đá đập vào chân của mình vậy. Đã chọc Hà Khiếu Ninh tức điên không nhẹ. Nhưng bản thân cô thì sao? Đến độ bị anh trêu ghẹo. “Mượn danh nghĩa của anh mà thôi, một bữa cơm là đủ rồi.” Lâm Tử Lạp hạ vai xuống, không có chỗ chống đỡ, Tông Triển Bạch không thể không đặt cánh tay xuống. “Đi thôi.” Lâm Tử Lạp sải bước đi vào trong trước. Cô phát hiện mình ở trước mặt của Tông Triển Bạch, luôn là ở bên bị động. Cô không thể mãi như vậy được. Nếu không bị anh bám mãi chuyện này, thì đừng hòng xong. Cô cần phải cướp lại quyền chủ động. “...” Tông Triển Bạch nhìn chằm chằm vào bóng lưng mảnh mai đó, sờ sờ vào môi, mỉm cười. Đi vào nhà hàng, Lâm Tử Lạp chọn một chỗ sát cửa sổ, ngồi xuống. Tông Triển Bạch không nhanh không chậm mà đi vào, ngồi ở đối diện Lâm Tử Lạp. Nhân viên phục vụ đưa menu tới. Lâm Tử Lạp nhận lấy rồi đưa cho Tông Triển Bạch “Tôi chưa đến đây qua, không biết có món gì đặc sản, anh chọn đi.” Tông Triển Bạch nhìn cô một cái, biết cô có chủ ý gì, nhưng không có vạch trần, mà nhận lấy menu, chọn vài món đặc sản ở đây, rồi gấp menu lại “Cứ vậy đã.” Nhân viên phục vụ nhận lấy menu “Dạ được, xin đợi một lúc, sẽ lên món nhanh nhất có thể cho ngài.” Nhân viên phục vụ lui xuống. Sau đó trong thời gian đợi đồ ăn lên, Tông Triển Bạch một tay đỡ trán, ánh mắt nhìn qua nhìn lại khuôn mặt của Lâm Tử Lạp. Lâm Tử Lạp bị nhìn đến mất tự nhiên, vươn tay sờ sờ mặt “Trên mặt tôi có thứ gì sao?” “Không có.” “Vậy anh nhìn cái gì?” “Đẹp.” “...” Lâm Tử Lạp né ánh mắt anh “Xàm.” Không bao lâu, nhân viên phục vụ bưng đồ ăn lên. Quả thực là đồ ăn đặc sản, những món ăn mà Lâm Tử Lạp chưa ăn qua, nhìn rất ngon mắt, không biết mùi vị thế nào. Tông Triển Bạch múc cho cô một chén canh “Nếm thử cái này đi.” Không nhìn thấy trong canh có nguyên liệu gì, chỉ là màu trắng đặc sệt, ngửi có mùi hương thanh thanh. Vốn dĩ muốn đi ăn cùng với Tạ Na, kết quả gặp phải Hà Khiếu Ninh, lỡ đi không ít thời gian, lúc này bụng cô thật sự rất đói rồi. Đặc biệt là khi ngửi thấy mùi hương của canh, rất là muốn ăn. Cô múc một muỗng bỏ vào miệng mình, rất tươi, cảm giác rất trơn. “Ngon không.” Tông Triển Bạch nhìn biểu cảm của cô. Lâm Tử Lạp gật gật đầu “Ngon.” Mùi vị quả thực không tồi. “Còn cái này nữa.” Tông Triển Bạch gắp một miếng chả tôm đặt vào đĩa của cô. Lâm Tử Lạp rũ mắt xuống, uống canh. Cô không thích ứng được lòng tốt và sự quan tâm của Tông Triển Bạch. Cô mất đi sự thèm ăn. Nội tâm băn khoăn. “Tại sao lại huỷ hôn?” Thật sự như Dục Tú nói, vì cô sao? Tông Triển Bạch uống ngụm nước “Sao lại đột nhiên hỏi cái này?” Lâm Tử Lạp ngẩng đầu lên nhìn anh “Tôi muốn biết.” Tông Triển Bạch chậm rãi đặt ly nước xuống, nhìn cô một cái “Không hợp thì huỷ thôi, làm gì có nhiều lý do như vậy?” Có mong đợi thì sẽ có thất vọng. Quả nhiên. Sao có thể là vì cô chứ? Cô cười tự giễu một cái. Cười sự si tâm hoang tưởng của mình. Cười, rõ ràng biết là không thể, còn muốn trông đợi nữa chứ. “Cô Hà ở bên anh Tông lâu như vậy rồi, nói vứt bỏ là vứt bỏ, thật là vô tình.” Tông Triển Bạch nhai chả tôm trong miệng, từng chút từng chút, anh đặt đũa xuống, giống như đang suy nghĩ gì đó. Qua một hồi, anh mới chậm rãi mở miệng hỏi “Em mới gọi tôi là gì?” “Anh Tông.” Lâm Tử Lạp gần như là theo bản năng mà trả lời. Anh nghiêm túc mà đánh giá “Tôi không thích cái xưng hô này.” “Vậy, Tổng giám đốc Tông?” Lâm Tử Lạp đổi một cái khác. “Cũng không được.” “...” Anh lại gắp một miếng chả tôm như ngọc trắng bỏ vào miệng, chậm rãi nhai, khoé môi khẽ nhúc nhích “Tôi cảm thấy, vẫn là cái xưng hô ông xã nghe thuận tai nhất.”
Đánh giá từ 3474 lượtMột cuộc giao dịch, cô mang thai con của người lạ, mang bụng bầu gả cho người đàn ông đã đính ước từ nhỏ. Vốn cho rằng chỉ là một cuộc giao dịch, lại dây dưa thứ tình cảm không nên có trong cuộc hôn nhân này. Mười tháng hoài thai sắp sinh, một tờ đơn ly hôn trên đất, cô mới hoàn toàn tình ngộ. Sau này anh ta nói "Bà xã về đi, người anh yêu luôn là em"Xem thêm »
mê vợ không lối về chương 90